“Oanh Oanh thật sự biết sai rồi… cầu Thái tử ca ca đừng giận nữa.”
Những ký ức trước khi hôn mê vẫn còn in đậm trong đầu. Cố Oanh Oanh ôm chặt lấy chân hắn, lòng run rẩy, không nhịn được mà thốt lên đầy nghi hoặc:
“… Chẳng phải ta đã chết rồi sao?”
Rõ ràng là chính mình đã rời khỏi Tưu Oanh điện, lại còn bắt cóc Hoa Nhạc công chúa, thậm chí mưu toan ám sát Khâm Dung. Cố Oanh Oanh nhớ rất rõ mình đã bị một mũi tên bắn xuyên tim.
Thế mà giờ đây, nàng không những còn sống trong thân xác này, thậm chí còn cả gan… trèo lên người Khâm Dung?
Căn phòng yên tĩnh đến kỳ lạ, chỉ còn tiếng khóc nức nở đứt quãng của Cố Oanh Oanh. Khâm Dung cụp mắt, thần sắc khó đoán. Hắn để mặc nàng ôm chân, tay hơi động dưới lớp áo rộng, cuối cùng mới lên tiếng, cắt ngang lời nàng.
“Oanh Oanh.”
Giọng Khâm Dung vang lên nhẹ nhàng, không mang theo quá nhiều cảm xúc.
Hắn rũ mắt nhìn nữ nhân đang quỳ gối bên chân mình, tay áo rộng khẽ dịch chuyển, lộ ra cổ tay bên dưới.
“Tháo ra trước đi.”
“Cái gì cơ?”
Cố Oanh Oanh ngơ ngác ngẩng đầu nhìn hắn, trong khoảnh khắc vẫn chưa hiểu được Khâm Dung đang nói gì.
Nàng vẫn đang quỳ trên mặt đất, gương mặt trắng nõn với đôi mắt ngơ ngác vô tội, khiến người khác không khỏi động lòng. Mãi đến khi ánh mắt nàng chạm vào cổ tay Khâm Dung, nơi đó quấn quanh một thứ gì đó kỳ lạ, nàng mới sững người, tựa như cuối cùng đã phản ứng kịp.
Nhưng trong đầu vẫn là một mảng mờ mịt và hoang mang, rất lâu sau mới rụt rè mở miệng hỏi lại:
“Ta… ta phải tháo sao?”
Khâm Dung buông tay đặt lên đùi, cổ tay hắn bị trói chặt bởi một sợi dây thừng thô ráp, lằn rõ những vết hằn trên làn da trắng tái. Hai cổ tay bị trói chặt, rõ ràng đang giới hạn khả năng hành động của hắn.
Ánh mắt Khâm Dung dừng lại trên gương mặt Cố Oanh Oanh, thấy nàng vẫn còn đứng ngây ra như tượng, đôi mi dài nhẹ cụp xuống, con ngươi trong veo phủ một tầng bóng tối. Khuôn mặt tuấn mỹ như ngọc của hắn, dưới ánh đèn, lại càng thêm tĩnh lặng đến lạnh lẽo.
Dù hắn không trả lời thẳng câu hỏi của Cố Oanh Oanh, nhưng đáp án đã rõ ràng đến không cần lời giải thích.
Cố Oanh Oanh lập tức cảm thấy sống lưng lạnh toát. Nàng càng nhìn, càng ngốc ra. Trong đầu chỉ còn một câu lặp đi lặp lại không có lời giải:
Chuyện này… rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy?!
Trời xanh chứng giám, cho dù có cho Cố Oanh Oanh hai lá gan nữa, nàng cũng tuyệt đối không dám tiếp tục ra tay với Khâm Dung.
Lúc máy móc đưa tay cởi dây thừng cho hắn, Oanh Oanh không ngừng liếc nhìn sắc mặt Khâm Dung. Vừa nhìn đã khiến nàng giật mình, giữa cổ hắn mơ hồ hằn lên dấu răng đỏ sẫm.
... Chắc là, cũng do nàng cắn ra thôi.
Ngón tay Cố Oanh Oanh hơi run. Trong khoảnh khắc đó, ý nghĩ muốn nhân cơ hội này bóp cổ gϊếŧ chết Khâm Dung vụt lóe lên trong đầu nàng. Nhưng chỉ trong nháy mắt, ý niệm đó liền tan biến sạch sẽ.
Nàng theo bản năng nhìn xuống tay phải của mình. Trước đây, nàng đâu phải chưa từng có suy nghĩ đó. Nhưng lần nào cũng kết thúc trong thất bại, thậm chí lần cuối cùng còn phải trả giá bằng chính tay phải này.
Dù đầu óc rối bời, tay vẫn không dừng lại. Cố Oanh Oanh hoàn toàn không ý thức được, cổ tay phải của nàng lúc này lại linh hoạt lạ thường.
“Để ta tháo.”
Sợi dây thừng thô ráp cứng ngắc siết chặt khiến đầu ngón tay nàng đỏ ửng, hơi nhức nhối. Khi cuối cùng cũng tháo ra được, nàng bất giác có chút cảm giác tranh công.