Mùi hương tình từ cổ trùng Hợp Hoan chỉ có tác dụng với nam giới. Mạnh Trì thấy Tiêu Độ từ đầu đến cuối vẫn như bình thường, không khỏi có chút thất vọng. Xem ra nàng đã đánh giá quá cao Hợp Hoan cổ, cũng đánh giá thấp Tiêu Độ. Dù có thêm gương mặt của Tiêu Ngọc Án cùng mùi hương kia cũng không khiến Tiêu Độ động tình.
Hai người âm thầm rời đi. Tiêu Độ đứng trên cao, nhìn hai thiếu niên một trắng một đen lao vào phòng Tiêu Ngọc Án, cười khẽ: “Suýt nữa thì không nhịn được.”
Mạnh Trì ngẩng đầu kinh ngạc.
Một giọt mồ hôi nóng từ trán Tiêu Độ chảy xuống, theo cổ rơi vào lớp áo đỏ.
Tiêu Độ và Mạnh Trì vừa rời đi, Tiêu Ngọc Án còn chưa kịp hồi sức thì lại có hai người nữa xông vào phòng.
“Sư huynh...”
Nghe thấy giọng quen thuộc, Tiêu Ngọc Án lập tức thấy tối sầm mặt mũi, không phải chứ, một kẻ cậu ghét vừa đi, một người cậu chán lại tới?
Tiêu Ngọc Án ngồi dậy, ngạc nhiên hỏi: “Sư đệ? Sao đệ lại...”
Thiếu niên thấy cậu, thở phào một hơi rồi mỉa mai: “Tiêu Ngọc Án, thì ra ngươi chưa chết à.”
“Phải đó.” Tiêu Ngọc Án cười: “Làm sư đệ thất vọng rồi.”
*
Nghe thiếu niên nói vậy, Cố Lâu Ngâm hơi nhíu mày.
Tiêu Ngọc Án nói: “Cố công tử, đây là sư đệ ta đã từng kể với ngài, Mục Ưng Dương.”
Cố Lâu Ngâm khẽ gật đầu: “Vừa rồi xảy ra một vài chuyện, vụ án Tam Thi đã có manh mối.”
“Ta cũng có một giả thuyết.” Tiêu Ngọc Án chú ý đến vết thương trên tay Cố Lâu Ngâm: “Cố công tử bị sao vậy?”
Cố Lâu Ngâm cúi đầu nhìn vết thương, rồi giấu tay ra sau lưng: “Không sao cả.”
Tiêu Ngọc Án nhìn về phía Mục Ưng Dương, ánh mắt như muốn nói “khỏi chối, ta biết là ngươi”.
Mục Ưng Dương tức giận nói: “Ngươi mù à, không thấy ta cũng bị thương sao?”
Tiêu Ngọc Án đã quen với cái miệng độc của sư đệ mình, phần lớn thời gian chỉ coi như xem khỉ diễn trò. Đôi khi cậu cũng đáp trả, nhưng mỗi lần cậu chửi tục, Đều Có lại sửa lại lời cậu, coi như đang ra sức giữ gìn tình cảm của sư huynh đệ của bọn họ.
Ví dụ như lúc này, rõ ràng cậu định nói: “Thấy rồi đấy, nhưng đệ bị thương mà còn sung sức thế, chứng tỏ không chết được.”, nhưng người khác lại nghe thành: “Sư đệ bị thương rồi? Thương nặng không?”
Mặt Mục Ưng Dương dịu lại đôi chút: “Cũng hơi nặng.”
Tiêu Ngọc Án muốn nói là “Hơi nặng làm ta hả dạ.”, nhưng lời ra khỏi miệng lại thành: “Cố công tử, ngài không sao mà lại làm bị thương sư đệ ta làm gì?”
Cố Lâu Ngâm á khẩu: “Ta...”