“Ai?”
“Là ta.” Cố Lâu Ngâm bước vào.
“Ngươi tới làm gì!” Tiêu Ngọc Án tức giận: “Cút! Cút ra ngoài!”
Cố Lâu Ngâm đứng yên: “Ngươi làm sao vậy?”
“Bệnh cũ tái phát.” Tiêu Ngọc Án nhắm mắt: “Không liên quan đến ngươi, đi mau.”
Cố Lâu Ngâm tiến lại gần, nhìn xuống: “Ngươi không cử động được phải không.”
“Ta...” Tiêu Ngọc Án chợt cảm thấy không đúng. Trong phòng toàn là mùi tình hương, tại sao Cố Lâu Ngâm chẳng phản ứng gì, cũng chẳng hỏi?
Cậu cố giữ tỉnh táo. Cậu nhớ Cố Lâu Ngâm vào phòng không hề gõ cửa, chuyện này rất không giống hắn.
“Ngươi không phải Cố Lâu Ngâm.” Tiêu Ngọc Án thở dốc: “Ngươi là cái gì?”
“Cố Lâu Ngâm” nở nụ cười kỳ dị: “Thật sự không cử động được.”
Tiêu Ngọc Án mồ hôi rịn đầy trán, tóc dính vào mặt, cậu cười gượng: “Gϊếŧ ngươi không cần cử động.”
“Cố Lâu Ngâm” lộ mặt trong bóng ngược sáng, như một con rối, giơ tay bóp cổ cậu.
Nhưng không có cảm giác ngạt thở như tưởng. Tiêu Ngọc Án lại nghe thấy một tiếng hét thảm.
Khoan đã... Người nên hét là cậu mới đúng chứ?
“Cố Lâu Ngâm” trước mặt tan biến thành hư vô. Tiêu Độ đứng nơi cửa, mỉm cười nhìn cậu: “A Ngọc, ta tới thăm ngươi đây.”
“Tiêu... Độ?” Tiêu Ngọc Án cạn sạch sức lực, ngã xuống giường. Tóc dài tung xõa trên gối, mặt ửng đỏ, đuôi mắt phiếm hồng, ánh mắt long lanh như nước thu, đẹp đến rung động lòng người.
Tiêu Độ hơi sững lại, nhẹ giọng gọi: “A Ngọc.”
Tiêu Ngọc Án không nhúc nhích được, nửa híp mắt nhìn hắn.
Tiêu Độ đưa tay ra, che đi ánh mắt của Tiêu Ngọc Án, nói: “Đừng nhìn ta như vậy, ta sẽ không nỡ đi mất.”
“Tránh ra.” Tiêu Ngọc Án khẽ nói: “Đừng chạm vào ta.”
Giữa lông mày Tiêu Độ hiện lên vẻ giận dữ: “Ta không được chạm sao?”
“Tôn chủ.” Mạnh Trì đúng lúc lên tiếng: “Cố Lâu Ngâm bọn họ sắp xong rồi.”
Tiêu Độ khựng lại một chút, nói: “Tạm thời áp chế cổ trùng trên người A Ngọc đi.”
“Vâng.” Mạnh Trì đỡ Tiêu Ngọc Án dậy, nhét vào miệng cậu một viên đan dược. “Tiêu công tử, ngài nuốt viên này đi, lần này sẽ không sao đâu.”
Tiêu Ngọc Án nuốt đan dược, cảm giác khó chịu trên người lập tức giảm đi quá nửa.
“Nước...”
Mạnh Trì định đi rót trà cho Tiêu Ngọc Án, nhưng ly trà đã tự bay đến, dừng lại bên môi cậu.
Tiêu Ngọc Án uống cạn nước trà, cảm thấy như được sống lại.
Tiêu Độ cười như không cười nói: “A Ngọc biết không, sư đệ của ngươi, muốn có ngươi đấy.”
Tiêu Ngọc Án yếu ớt “ồ” một tiếng, ngay cả mí mắt cũng lười nhấc lên.
Mạnh Trì nói: “Tôn chủ, bọn họ tới rồi, chúng ta nên rời đi thôi.”
Tiêu Độ sâu sắc nhìn Tiêu Ngọc Án một cái: “Đi thôi.”