Cố Lâu Ngâm theo phản xạ giơ kiếm, nhưng khi chạm vào ánh mắt của Tiêu Ngọc Án, lại không nỡ ra tay, thu kiếm về.
Nhưng kiếm có thể thu, kiếm khí thì không. Tiêu Ngọc Án bị đánh bật xuống đất, mắt mở to, đồng tử tán loạn, tay cào mặt đất như đang chịu đau đớn cùng cực.
“Sư huynh!”
“Tiêu công tử!”
Hai người vội đỡ cậu dậy, sắc mặt thiếu niên còn khó coi hơn trước. Cố Lâu Ngâm vừa kinh hãi vừa nghi hoặc, với tu vi của Tiêu Ngọc Án, không thể nào chỉ vì một luồng kiếm khí mà bị thương nặng đến vậy.
Tiêu Ngọc Án vùng vẫy dữ dội, bỗng một tiếng “rắc”, khuôn mặt vỡ tan như gương, nứt thành hai nửa. Trước khi hai người kịp phản ứng, những vết nứt lan rộng toàn thân, cuối cùng tan thành làn khói xanh, biến mất không dấu vết.
Thiếu niên cúi đầu nhìn đôi tay trống rỗng: “Sư huynh... Không đúng, đây không phải là sư huynh của ta!”
Cố Lâu Ngâm đứng dậy, trầm giọng: “Đồng kính.”
Thiếu niên bừng tỉnh, túm lấy cổ áo Cố Lâu Ngâm, tức giận: “Sư huynh ta ở đâu?”
Cố Lâu Ngâm giả như không nghe thấy. Tấm đồng kính là do hắn và Tiêu Ngọc Án cùng phát hiện. Nếu “Tiêu Ngọc Án” ban nãy là do đồng kính tạo ra, thì rất có thể... Cũng có một “Cố Lâu Ngâm” khác.
Cố Lâu Ngâm trầm mặt: “Không ổn rồi.” Hắn thu lại đồng kính, rút kiếm rời đi.
Thiếu niên lau máu ở khóe miệng, lập tức đuổi theo.
Trong khi đó, Tiêu Ngọc Án nửa nằm trên giường, chán nản đóng mở cây quạt trong tay. Cậu không biết Hợp Hoan cổ sẽ phát tác khi nào, chỉ có thể chờ đợi.
Cửa sổ, cửa ra vào đều đóng kín, cậu còn viện cớ sợ lạnh để cho người hầu phủ thái thú treo thêm màn dày. Hy vọng ngăn được mùi tình hương khi cổ phát tác.
Tránh không được thì đành chấp nhận. Tiêu Ngọc Án cố gắng thư giãn, và rồi ngủ thϊếp đi.
Không biết bao lâu sau, cậu chợt tỉnh dậy, bên tai là tiếng tim đập dồn dập.
Chưa bao giờ tim cậu đập nhanh như thế. Cậu cố gắng ngồi dậy nhưng tay chân mềm nhũn, đến quạt cũng không cầm nổi. Một luồng khí từ tim lan tỏa khắp thân thể, như có thứ gì đó đang chạy loạn trong người.
“Ưʍ...” Cậu nằm rạp trên giường, hơi thở nóng rực, mắt mờ đi vì sương mù.
Nóng quá, khó chịu quá... Cậu muốn...
Hương thơm tình cổ lan khắp phòng, mùi hương nhàn nhạt dần trở nên dày đặc, dữ dội. Tiêu Ngọc Án giật mình, cắn môi.
Không được nghĩ! Nghĩ là thua! Dù có nghĩ, chẳng phải nên nghĩ đến nữ nhân sao, sao lại là... Nam nhân!
Không được nghĩ, Tiêu Ngọc Án!
Cửa mở ra, Tiêu Ngọc Án kinh hoảng, ôm ngực khó nhọc nhìn ra: