“Ta nặng hay nhẹ, Cố công tử ôm một cái chẳng phải sẽ biết sao?”
Cố Lâu Ngâm cau mày, vừa định lên tiếng thì thấy một bóng đen lướt qua bên ngoài cửa sổ. Hắn bước lên, che Tiêu Ngọc Án ra sau lưng.
Gió thổi lùa vào, cửa sổ bật mở, hai người cùng nhìn ra ngoài.
Dưới trăng, trước cửa sổ có một cây tùng tuyết phổ biến ở phương Bắc, phủ đầy tuyết trắng lấp lánh ánh xanh. Trong ánh trăng, một thiếu niên vận dạ hành y phục ngồi trên cây, thân hình thẳng tắp, mắt kiếm mày sao, khí chất bẩm sinh cao ngạo.
Cố Lâu Ngâm hỏi: “Ai?”
Ánh mắt thiếu niên như dao phóng tới, hận không thể đâm thủng hai người: “Tiêu Ngọc Án, ngươi lại đi quyến rũ nam nhân, còn biết xấu hổ không?”
Tiêu Ngọc Án sợ hãi trốn sau lưng Cố Lâu Ngâm, giọng run rẩy: “Cố công tử...”
Hành động ấy khiến thiếu niên càng giận dữ, y nhảy xuống khỏi cây, nhẹ nhàng tiếp đất, tay phải chống đất, thân hình hơi nghiêng. Sau tiếng rít sắc bén, một chiếc trảo đen như vảy rồng hiện ra từ tay trái y, đầu trảo lấp ló tia hàn khí lạnh thấu xương.
Cố Lâu Ngâm nói: “Ngươi quen biết Tiêu công tử? Ngươi là gì của hắn?”
Thiếu niên lạnh giọng: “Chuyện giữa ta và hắn, không đến lượt ngươi xen vào. Tiêu Ngọc Án, ngươi tự qua đây, hay để ta bắt ngươi qua?”
Tiêu Ngọc Án không ngừng lắc đầu: “Ta... ta không muốn... Cố công tử, cứu ta!”
Thiếu niên lập tức nổi giận, thân hình nhanh như gió, lao thẳng về phía hai người.
“Cố công tử!”
Ngay khoảnh khắc móng vuốt sắp chạm tới Cố Lâu Ngâm, thanh Sương Lãnh đã xuất vỏ, chính xác chặn đòn tấn công của thiếu niên. Thiếu niên không cam lòng, đấm thẳng về phía mặt Cố Lâu Ngâm. Cố Lâu Ngâm nghiêng người tránh, móng vuốt vung đến lại bị đỡ được.
Chiêu thức của thiếu niên không hề lưu tình, Cố Lâu Ngâm buộc phải toàn lực ứng phó. Thiếu niên dường như đã bị thương, dần dần lộ vẻ đuối sức. Cố Lâu Ngâm nắm được sơ hở, nhân lúc y công kích, bất ngờ vượt ra sau lưng, Sương Lãnh chĩa thẳng vào y: “Đủ rồi.”
Tay Cố Lâu Ngâm bị móng vuốt của thiếu niên rạch một vết, máu nhỏ xuống đất, loang ra chậm rãi.
Thiếu niên chầm chậm quay người lại, giận dữ nhìn Tiêu Ngọc Án, trong cơn giận còn pha lẫn chút ủy khuất: “Tiêu Ngọc Án, ngươi cứ trơ mắt nhìn hắn giơ kiếm với ta sao?”
Tiêu Ngọc Án im lặng. Thiếu niên càng thêm uất ức:
“Sư huynh!”
Cố Lâu Ngâm sững sờ. Sư huynh? Chẳng lẽ người này là...
Ngay khoảnh khắc hắn thất thần, một luồng tà khí từ sau lưng ập đến. Đồng thời, thiếu niên phía trước lộ vẻ sửng sốt và vui mừng. Cố Lâu Ngâm vội quay người, thấy Tiêu Ngọc Án đang cầm dao găm, đâm thẳng vào ngực hắn.