Người đến là một tiểu nha đầu lạ mặt chừng mười ba, mười bốn tuổi, vẻ mặt hoảng hốt, vừa thấy Cố Lâu Ngâm đã nói: “Tiên trưởng tiên trưởng, có chuyện lớn rồi, phủ xảy ra chuyện rồi, tiên trưởng mau đến xem đi ạ!”
Tiểu nha đầu vô cùng sốt ruột, kéo tay Cố Lâu Ngâm muốn dẫn đi.
“Đừng vội.” Cố Lâu Ngâm giơ tay, thanh kiếm trên bàn bay vào tay. Hắn đi theo nha đầu mấy bước rồi bỗng dừng lại.
Tiểu nha đầu quay đầu giục: “Tiên trưởng mau đi đi, không kịp nữa đâu!”
Nếu phủ thật sự có chuyện, Thái Thú nhất định sẽ gọi cả hắn và Tiêu Ngọc Án cùng đi. Giờ chỉ gọi một mình hắn, thì rõ ràng là giả, điều muốn là điều hổ ly sơn.
Cố Lâu Ngâm mặt không đổi sắc: “Được.”
Xung quanh không một bóng người, hắn theo nha đầu rẽ qua hành lang, lại đột ngột dừng lại.
“Tiên trưởng?”
Cố Lâu Ngâm lạnh nhạt: “Ai sai ngươi đến?”
Mặt nha đầu tái mét, lắp bắp: “Là... là đại nhân sai nô tỳ đến tìm tiên trưởng mà...”
Cố Lâu Ngâm không muốn làm khó một cô bé, thi triển một đạo định thân chú: “Một nén hương sau, ngươi sẽ tự động được giải.”
Nha đầu phát hiện mình không thể cử động, hoảng sợ khóc lóc cầu xin: “Là... là Vương quản gia sai nô tỳ tới! Xin đừng gϊếŧ nô tỳ tiên trưởng, nô tỳ không biết gì hết hu hu hu...”
Cố Lâu Ngâm không nói thêm, quay người trở về. Hắn rời phòng chưa được bao lâu, Vương quản gia dù nhanh cũng chỉ vừa vào phòng. Mục tiêu của quản gia là chiếc gương đồng, vừa hay hắn có thể lợi dụng việc này để hiểu rõ bí ẩn trong gương.
Trong phòng quả thật có người, nhưng không phải Vương quản gia, mà là...
“Tiêu công tử?” Cố Lâu Ngâm liếc nhìn chiếc gương vẫn nguyên vẹn trên bàn. “Sao ngươi lại ở đây?”
Tiêu Ngọc Án vận áo đỏ rực, kiều diễm không gì sánh bằng. Cậu mỉm cười với Cố Lâu Ngâm: “Ta đến tìm Cố công tử.”
“Tìm ta có chuyện gì?”
Tiêu Ngọc Án tiến đến gần, ánh mắt lấp lánh, như muốn nói lại thôi: “Cố công tử...”
Trong lòng Cố Lâu Ngâm lướt qua một tia khác lạ. Không biết vì sao, Tiêu Ngọc Án trước mặt khiến hắn có cảm giác yêu mị, tà dị. Bình thường tuy Tiêu Ngọc Án đẹp, nhưng là kiểu ngây thơ thiếu niên, đẹp mà không phóng đãng, tuyệt đối không giống như bây giờ.
Cố Lâu Ngâm âm thầm siết chặt vỏ kiếm: “Ngươi có chuyện gì, cứ nói.”
Tiêu Ngọc Án ánh mắt như nước: “Cố công tử thấy ta có đẹp không?”
Cố Lâu Ngâm: “...”
Tiêu Ngọc Án mím môi cười, tiến sát Cố Lâu Ngâm, gần như dán vào hắn: “Cố công tử sao không trả lời, ngại ngùng sao?”
Cố Lâu Ngâm lùi một bước: “Tiêu công tử xin hãy tự trọng.”