Sau Khi Thoát Khỏi Trói Buộc Mỹ Nhân Vạn Người Mê Bị Cả Thiên Hạ Tranh Giành

Chương 33: Càng ngày càng giống cô nương

“Không phải hắn.” Mục Ưng Dương khinh miệt nói: “Dựa vào hắn thì làm gì nổi ta. Là...”

Tiêu Ngọc Án tất nhiên biết là ai, cậu âm thầm ra hiệu cho Mục Ưng Dương. Mục Ưng Dương hiểu ý, hừ lạnh một tiếng, không nói tiếp.

Tiêu Ngọc Án hỏi: “Sao các ngươi lại đánh nhau?”

Cố Lâu Ngâm kể lại việc đã gặp một “Tiêu Ngọc Án” khác trong phòng, lược bỏ nhiều chi tiết. Tiêu Ngọc Án nói: “Trùng hợp thật, vừa rồi trong phòng ta cũng có một Cố Lâu Ngâm, bị... Bị ta dùng quạt đánh biến mất rồi.”

Tiêu Ngọc Án và Cố Lâu Ngâm nhìn nhau, đồng thanh nói: “Gương đồng.”

Cả hai từng soi gương trong phòng của Đồng Nương, người trong gương do oán khí tạo thành, có thể vượt qua gương để tới nhân gian.

Tiêu Ngọc Án nói: “Oán khí và ký ức trước khi chết trên thi thể Đồng Nương chắc đều bị gương đồng hút lấy, cái gương đó không tầm thường.”

“Nhìn vết trầy trên mặt gương, ít nhất đã tồn tại mấy trăm năm.”

“Chả trách.”

Cố Lâu Ngâm nói: “Người trong gương tới nhân gian, việc đầu tiên là gì?”

“Gϊếŧ bản thể.” Tiêu Ngọc Án đáp: “Đây chính là lý do vì sao có ba xác chết mà người thì không thiếu. Điều tra xem sau khi Đồng Nương chết ai đã vào phòng nàng ta là biết được thân phận người chết. Hai xác nữ tám phần là nha hoàn thường ngày đưa cơm cho Đồng Nương, còn xác nam kia rất có thể là Vương quản gia đã dẫn ngươi ra ngoài, đứa bé trong bụng Đồng Nương chưa biết chừng là của hắn.”

Cố Lâu Ngâm nói: “Đúng hay không, hỏi một câu là biết.”

“May mà sức mạnh của gương đồng còn yếu, người trong gương chưa đủ thực lực, gϊếŧ người cũng chỉ dùng cách của người thường, bằng không phủ Thái Thú đã chết sạch rồi.”

Hai người một câu qua lại, Mục Ưng Dương nghe mà mù mờ, trong lòng có chút không vui, nhưng lại chẳng chen được vào. Nếu không phải biết họ đang bàn chuyện nghiêm túc, y đã sớm bảo tên họ Cố kia im mồm.

Cố Lâu Ngâm nói: “Ta đi thông báo với Thái Thú về việc này.”

“Được, ngươi đi trước, ta theo sau.”

“Ừ.”

Cố Lâu Ngâm ra tới cửa, quay đầu nói: “Các ngươi có ngửi thấy mùi hương gì không?”

Tiêu Ngọc Án giả vờ mơ hồ: “Không có mà.”

“Ta cũng ngửi thấy rồi.” Mục Ưng Dương trêu chọc: “Ngươi đốt hương gì thế, cứ như cô nương, càng lúc càng không giống nam nhân nữa.”

Tiêu Ngọc Án bình tĩnh nói: “Có lẽ là gia nhân trong phủ đốt thôi.”

Cố Lâu Ngâm cúi đầu lẩm bẩm: “Thơm thật.”

Tiêu Ngọc Án không muốn bọn họ dây dưa mãi chuyện này, liền nói: “Cố công tử, vết thương trên tay ngài để ta băng bó giúp, ta có thuốc.”

“Chỉ là vết thương nhỏ, không đáng ngại.”