Cố Lâu Ngâm định nói lại thôi: “Ngươi có thể làm chút chuyện hợp với khuôn mặt ngươi không?”
Tiêu Ngọc Án: “Gì cơ?”
Cố Lâu Ngâm mím môi: “Không có gì.”
Vương quản gia trợn tròn mắt, giọng run run: “Chẳng lẽ đây là tiên thuật trong truyền thuyết?”
“Đúng vậy.” Tiêu Ngọc Án cười nói: “Ngươi có muốn không, ta làm cho ngươi một cái?”
Mắt Vương quản gia sáng lên: “Cầu còn không được!”
Cố Lâu Ngâm không nhịn được nói: “Thuật pháp có rất nhiều loại, đây chỉ là một trong số đó.”
Tiêu Ngọc Án hỏi: “Cố công tử, ngươi có muốn không?”
Mặt Cố Lâu Ngâm như viết rõ hai chữ “Không muốn”.
Tiêu Ngọc Án cười cười, bắt đầu làm chính sự. Giống như Thái Thú Lư Lăng thành đã nói, ba thi thể này một bị thiêu thành than, một bị đập nát mặt, một bị chặt ra từng khúc, ghép lại vẫn thiếu một con mắt, chỉ nhìn ra được là hai nữ một nam.
Tiêu Ngọc Án nói: “Ba vụ án mạng này, có vẻ đều do con người gây ra.”
Cố Lâu Ngâm gật đầu: “Nhìn vết thương thì đúng là vậy.”
“Vậy thì kỳ lạ rồi.” Quỷ tà vô nhân tính, làm chuyện khó hiểu còn có thể hiểu được, là người thì không thể nói lý được thế, gϊếŧ người rồi còn cố ý mang thi thể đến phủ Thái Thú ném, chẳng lẽ chỉ để gây ghê tởm?
Cố Lâu Ngâm nói: “Dù thế nào, trước tiên vẫn nên xác nhận thân phận của người chết.”
Vương quản gia cười khổ: “Hai vị tiên trưởng cũng nghe đại nhân chúng ta nói rồi, trong phủ và trong Lư Lăng thành đều không ai mất tích, chúng ta cũng hết cách.”
Tiêu Ngọc Án đi quanh ba cỗ quan tài, phát hiện trên mỗi quan tài đều khắc một chữ “Thọ”, bèn hỏi quản gia: “Đại nhân nhà các ngươi họ Thọ à?”
“Chính là vậy.”
Cố Lâu Ngâm như nghĩ đến điều gì, đi tới một cỗ quan tài khác gần đó, nói: “Cái này cũng là người của phủ các ngươi à?”
Vương quản gia sững người, vội vàng nói: “Phải, phải rồi.”
“Ai vậy?”
“Là một tiểu thϊếp mà lão gia cưới từ sớm, đã bị thất sủng nhiều năm, bị nhốt ở hậu viện, tinh thần không ổn định. Gần đây bất ngờ treo cổ tự tử, nhà mẹ đẻ không đến nhận xác, lão gia liền bảo ta đưa xác nàng ta đến nghĩa địa.”
Cố Lâu Ngâm hơi nhíu mày: “Ngươi nói nàng ta tự tử?”
“Đúng vậy, chết do treo cổ.”
Tiêu Ngọc Án nói: “Người tự tử thường oán khí rất nặng, dễ biến xác. Nhưng ta lại không cảm nhận được chút oán khí nào trên người nàng ta, chẳng lẽ là vì tu vi của ta quá thấp?”
Cố Lâu Ngâm: “Không phải.”
Tiêu Ngọc Án hỏi: “Nàng ta tự tử lúc nào?”
Vương quản gia đáp: “Cuối tháng trước.”
Tiêu Ngọc Án nhớ rằng ba thi thể vô danh kia cũng bắt đầu xuất hiện tại phủ Thái Thú từ cuối tháng trước. Chẳng lẽ có liên hệ gì giữa chúng?