Sau Khi Thoát Khỏi Trói Buộc Mỹ Nhân Vạn Người Mê Bị Cả Thiên Hạ Tranh Giành

Chương 23

Tiêu Độ nói: “Quên một món đồ, quay lại lấy.”

Mạnh Trì: “Tôn chủ quên gì vậy?”

Nói xong câu đó, không biết ai đã thu hồi linh lực, Tiêu Ngọc Án không nghe được gì nữa. Lúc này cậu cũng không còn tâm trí để suy nghĩ vẩn vơ, trong đầu toàn là lời Mạnh Trì vừa nói. Cậu không thể ngờ rằng, tên sư đệ đầu heo kia lại đến Hình Thiên Tông tìm mình , còn vì cậu mà chịu một chưởng của Tiêu Độ. Người ngoài nghe được chuyện này, chắc sẽ tưởng bọn họ huynh đệ tình thâm, nghĩa nặng tình sâu.

Nhưng thực tế, đúng như cậu từng nói với Cố Lâu Ngâm, cậu và sư đệ nhìn nhau chán ghét, xưa nay không hòa thuận, chuyện như kẹo đường kia đã xảy ra nhiều lần. Bề ngoài, Tiêu Ngọc Án chưa từng so đo với sư đệ, không phải vì cậu độ lượng, mà là vì Đều Có yêu cầu cậu làm một người sư huynh tốt với sư đệ. Nếu không phải như vậy, cậu nghi ngờ mình đã sớm rải tro cốt của sư đệ đi rồi.

Nửa năm trước, sư tôn dẫn cậu đến Hình Thiên Tông nhận thân, sư đệ không những không tiễn, còn chế giễu cậu một trận, miệng nói nào là đã leo được cành cao thì đừng quay về, phòng của ngươi là của ta, giường cũng là của ta, ngươi có muốn quay lại cũng không còn chỗ cho ngươi ở. Nay Tiêu Độ không nhận cậu là đệ đệ nữa, cậu cũng chẳng quay về sư môn, chẳng phải đúng ý sư đệ sao, vậy sư đệ còn làm loạn gì nữa.

Không biết y bị thương rồi đi đâu, thương thế thế nào... Thôi, tính khí tệ như quỷ, chịu khổ cũng đáng đời.

Tiêu Ngọc Án tạm thời gác chuyện sư đệ sang một bên, chuẩn bị lên giường nghỉ ngơi. Nào ngờ Đều Có lại nhảy ra sai bảo: [Đi tìm Cố Lâu Ngâm.]

Tiêu Ngọc Án hít sâu một hơi, chỉ còn ba tháng nữa thôi, cậu nhịn. Cậu gọi hạ nhân của phủ Thái Thú đến, hỏi: “Trong thành có nghĩa địa ở đâu?”

Ngoại thành Lư Lăng thành, cỏ dại mọc um tùm, sương mù bao phủ, yên tĩnh như cõi chết, thỉnh thoảng vang lên tiếng đập cánh của quạ. Cổng nghĩa địa mở toang, bên trong sáng đèn hai ngọn. Trong đây, mùi hương trầm rất nồng, lẫn với mùi xác chết đang phân hủy, khiến người ta buồn nôn.

Cố Lâu Ngâm đang kiểm tra tình trạng ba thi thể, Vương quản gia của phủ Thái Thú bịt mũi miệng đứng một bên. Cố Lâu Ngâm bắt được tiếng bước chân nhẹ, tay lập tức nắm chặt chuôi kiếm.

Tiêu Ngọc Án lên tiếng: “Cố công tử, là ta.”

Cố Lâu Ngâm buông tay: “Sao ngươi lại đến đây?”

“Ta không yên tâm về ngươi. Tình hình sao rồi?”

Cố Lâu Ngâm tránh ra, ra hiệu cho Tiêu Ngọc Án tự xem.

Trước khi đến gần, Tiêu Ngọc Án dùng quạt vẽ một vòng quanh đầu mình, rồi sau đó từ dưới chân cậu nổi lên một quả bong bóng khí, bao lấy đầu cậu. Như vậy thì không ngửi thấy mùi hôi nữa.