Sau Khi Thoát Khỏi Trói Buộc Mỹ Nhân Vạn Người Mê Bị Cả Thiên Hạ Tranh Giành

Chương 25: Có thai

Cố Lâu Ngâm dường như cũng nghĩ giống cậu, nói: “Mở quan tài.”

Vương quản gia do dự: “Việc này... việc này e là không ổn lắm, dù sao cũng là một tiểu thϊếp, cũng xem như nửa chủ nhân, người ta bảo người chết là lớn...”

Cố Lâu Ngâm không để ý, dùng vỏ kiếm gõ nhẹ lên nắp quan tài. Chưa rút kiếm ra thì nắp quan tài đã "rầm" một tiếng, rơi xuống đất.

Trong quan tài là một nữ tử khoảng hơn ba mươi tuổi, cổ có vết hằn do treo cổ, đầu lưỡi thè ra một chút, đúng là chết vì tự tử. Dù chết trong tư thế thê thảm, vẫn có thể thấy được nàng ta từng là một mỹ nhân. Kỳ lạ là, Tiêu Ngọc Án vẫn không cảm nhận được chút oán khí nào trên người xác chết.

Tiêu Ngọc Án càng nghĩ càng thấy có gì đó không ổn. Một mỹ nhân làm thϊếp cho kẻ bạc tình, bị thất sủng rồi điên loạn đến mức tự vẫn, chẳng lẽ lại không hề oán hận chút nào?

Ánh mắt cậu chuyển từ gương mặt của nữ tử xuống bụng dưới, giật mình nói: “Cố công tử!”

“Ta biết rồi.” Cố Lâu Ngâm trầm giọng: “Về phủ rồi nói.”

Vương quản gia hỏi: “Hai vị tiên trưởng đã kiểm tra xong rồi sao?”

“Ừm... Tiêu công tử.”

“Có mặt.”

“Cái mũ khí kia của ngươi, có thể tháo ra rồi.”

Trở về phủ Thái Thú, Tiêu Ngọc Án theo Cố Lâu Ngâm vào phòng, không nhịn được nữa, nói gấp: “Tiểu thϊếp đó có thai!” Mẹ nó, nén mãi cuối cùng cũng được nói ra.

Cố Lâu Ngâm nói: “Nàng ta đã bị thất sủng nhiều năm, làm sao có thai được.”

“Bất cứ ai trong phủ Thái Thú là nam đều có khả nghi.” Vương quản gia cũng không ngoại lệ.

Vì câu nói thô lỗ của Tiêu Ngọc Án, Cố Lâu Ngâm hơi ngừng lại: “Ừm.”

“Cố công tử, ngươi cảm thấy ba xác chết vô danh kia có liên quan đến cái chết của tiểu thϊếp không?”

“Có khả năng.”

“Vậy ta đi hỏi thử nơi ở của tiểu thϊếp khi còn sống, ngày mai chúng ta cùng đi xem?”

“Được.”

Hôm sau, Tiêu Ngọc Án hỏi một nha hoàn về chuyện của tiểu thϊếp kia. Nàng ta tên là Đồng Nương, từ khi bị lão gia ghét bỏ thì sống trong một sân nhỏ rách nát ở hậu viện, không ra khỏi cửa, mấy năm nay chỉ có nha hoàn đưa cơm là gặp qua nàng ta.

Tiêu Ngọc Án và Cố Lâu Ngâm không muốn đánh rắn động cỏ nên lén lút lẻn vào hậu viện.

Hậu viện phủ Thái Thú đầy người, có cảm giác như chốn hậu cung ba cung sáu viện. Không biết hôm nay là ngày gì mà tôi tớ trong phủ tới lui tấp nập, các thê thϊếp của Thái Thú đều trang điểm kỹ lưỡng, như chuẩn bị đi dự yến tiệc.

Tiêu Ngọc Án ngạc nhiên: “Họ đang làm gì vậy?”