Sau Khi Thoát Khỏi Trói Buộc Mỹ Nhân Vạn Người Mê Bị Cả Thiên Hạ Tranh Giành

Chương 17: Làm gì có ai ghét ngươi

Cố Lâu Ngâm có chút bất ngờ: “Làm gì có ai ghét ngươi?”

Tiêu Ngọc Án cười: “Sao lại không? Ghét ta thì nhiều người lắm.”

“Vì ngươi quá...” Cố Lâu Ngâm chợt ngừng lại, không nói tiếp.

Thu xếp xong, hai người cùng đến Lư Lăng thành.

Tiêu Ngọc Án để ý thấy Cố Lâu Ngâm chỉ mặc một thân bạch y mỏng manh, không nhịn được hỏi: “Cố công tử, ngươi không lạnh sao? Hay là cũng đang dùng linh lực giữ ấm?”

Cố Lâu Ngâm lấy từ bên hông ra một miếng ngọc bội, đưa tay về phía Tiêu Ngọc Án.

Tiêu Ngọc Án kinh ngạc: “Tặng ta?”

Cố Lâu Ngâm dừng một chút: “Cũng có thể.”

“Vậy là chưa phải tặng ta rồi.” Tiêu Ngọc Án nhận lấy ngọc bội, mắt sáng rực rỡ: “Ấm thật đấy, toàn thân đều ấm.”

“Miếng ngọc này được tạc từ Thanh Diễm, còn gọi là Noãn Ngọc.”

Tiêu Ngọc Án cảm thán: “Có miếng Noãn Ngọc này rồi thì còn cần gì hồ cừu áo bông nữa. Thảo nào người đời hay nói đệ tử Vân Kiếm Các vì giữ phong thái mà không ngại rét, mặc hè đông như một, thì ra là vậy.”

“Nếu ngươi thích, ta tặng ngươi.”

“Không vội.” Tiêu Ngọc Án đưa ngọc trả lại: “Chờ ngươi quay về Vân Kiếm Các rồi tặng ta cũng chưa muộn.”

Lư Lăng thành có hơn mười vạn dân, tính là một thị trấn trọng yếu ở vùng Bắc ít người. Thành này không cách Hình Thiên Tông quá xa, lúc Tiêu Ngọc Án còn “được sủng ái”, Tiêu Độ từng dẫn cậu đến đây du ngoạn. Nếu cậu nhớ không nhầm, hôm đó là Tết Trung thu.

Tiếp tục câu chuyện, Tiêu Ngọc Án ngăn mình nghĩ ngợi xa xôi, quay sang nói với Cố Lâu Ngâm: “Cố công tử, Vân Kiếm Các ở Giang Nam, chắc hẳn ngươi hiếm khi tới phương Bắc này nhỉ?”

Cố Lâu Ngâm “ừ” một tiếng.

“Phương Bắc tuy người thưa, nhưng đồ ăn thì ngon. Lấy Lư Lăng thành mà nói, bánh gạo ở đây đúng là cực phẩm. Lần trước ta tới từng ăn một lần, kinh diễm vô cùng, về sau vẫn cứ nhớ mãi. Ca ca ta bèn sai người...” Tiêu Ngọc Án chợt nhận ra mình đang nói gì, liền khựng lại, sửa lời: “Ta nhớ không nhầm thì gần đây có một gánh bánh gạo. Ta mời Cố công tử ăn bánh nhé.”

Hai chữ “không cần” còn chưa ra khỏi miệng, Tiêu Ngọc Án đã đi xa, dọc đường khiến nam nữ đi đường đều ngoái lại nhìn. Cố Lâu Ngâm hơi do dự một chút rồi đuổi theo.

Tiêu Ngọc Án mua hai phần bánh gạo lớn, đưa một phần cho Cố Lâu Ngâm. Hắn nhận lấy nhưng mãi vẫn chưa ăn.

Tiêu Ngọc Án nói: “Cố công tử, ăn đi chứ.”

“Ăn giữa phố xá... Không đàng hoàng.”

Tiêu Ngọc Án cắn một miếng bánh, cố tình vừa nhai vừa hỏi: “Vậy ngươi thấy ta có đàng hoàng không?”

Cố Lâu Ngâm nhìn cậu vài giây rồi dời mắt đi, đáp: