Sau Khi Thoát Khỏi Trói Buộc Mỹ Nhân Vạn Người Mê Bị Cả Thiên Hạ Tranh Giành

Chương 18: Ta cũng đâu muốn đẹp như vậy

“Tiêu công tử nếu đi lại một mình, nên cải trang một chút.”

“Cải trang? Ý công tử là ta phải trùm mũ che mặt như nữ tử à? Vì sao chứ?”

Cố Lâu Ngâm nói: “Mặt ngươi... quá thu hút ánh nhìn.”

“Ta cũng đâu muốn sinh ra đẹp như vậy.” Tiêu Ngọc Án chẳng để tâm: “Cố công tử, ngươi thật sự không ăn à?”

“Tạm thời chưa.”

Tiêu Ngọc Án thấy bó tay. Cậu nghi ngờ Cố Lâu Ngâm dù có chết đói cũng sẽ không ăn một miếng nơi phố xá.

“Cố công tử, ngươi là thiếu chủ của Vân Kiếm Các, chắc hẳn có nhiều tiền lắm nhỉ?”

“Phải. Ngươi cần tiền? Ta có thể cho.”

“Không cần.” Tiêu Ngọc Án nói: “Chỉ cần ngươi mời ta ăn một bữa thật ngon là được.”

Cậu dẫn Cố Lâu Ngâm đến tửu lâu đắt nhất Lư Lăng thành, gọi mấy món nổi tiếng, còn gọi thêm một món huyết heo hầm.

Khi món ăn được bưng lên, Cố Lâu Ngâm lại không động đũa, mà cầm lấy chiếc bánh gạo Tiêu Ngọc Án đưa khi nãy, ăn một miếng trước.

Chờ hắn ăn xong, Tiêu Ngọc Án hỏi: “Thế nào?”

“Ngọt.”

“Ừm, ta thích ăn ngọt.” Tiêu Ngọc Án gắp một miếng huyết heo bỏ vào chén hắn: “Ngươi mất nhiều máu, nên bồi bổ.”

Cố Lâu Ngâm nhìn chằm chằm vào miếng huyết heo, khẽ nhíu mày, do dự hồi lâu rồi mới cầm đũa gắp ăn.

Trong các món đặc sắc có một món tên là “Hỷ Phúc Nhục”. Đầu bếp vì muốn món ăn đẹp mắt nên cắm lên miếng thịt một con heo đường làm bằng kẹo. Con heo kẹo màu vàng nâu, bụng tròn vo, tai to vểnh lên, trông rất đáng yêu.

Tiêu Ngọc Án cầm con heo kẹo nghịch nghịch, chậm rãi nói: “Mỗi lần thấy con heo này, ta lại nhớ đến sư đệ đáng ghét của ta.”

Cố Lâu Ngâm: “... Vì sao?”

“Hồi nhỏ, có một lần sư tôn dẫn ta và sư đệ ra phố chơi. Bên đường có một ông lão đang nặn kẹo đường, sư đệ ta nhìn đến nhập thần, đứng lì trước quầy không chịu đi. Lúc đó y đang thay răng, nói chuyện còn bị gió lùa, sư tôn đương nhiên không cho y ăn đồ ngọt. Ta nhỏ dại, bị ánh mắt đáng thương của y lừa, lén sư tôn mua cho y một con heo đường."

"Ai ngờ y vừa nhận lấy đã ném xuống đất, đạp nát bét, còn dữ tợn mắng ta là, "Ai cho ngươi mua cho ta!" Ta bị dọa khóc nức nở, sư tôn phải dỗ rất lâu mới nín."

"Cố công tử thấy sao, sư đệ ta có đáng ghét không?”

Cố Lâu Ngâm nghĩ ngợi, nói: “Trẻ con không hiểu chuyện, không nên chấp nhặt quá.”

Tiêu Ngọc Án cắn đứt cái đuôi con heo đường: “Cố công tử nói thì dễ. Thôi không nói sư đệ ta nữa, nói thử xem sư huynh ngươi là người thế nào?”

Cố Lâu Ngâm chỉ đáp ba chữ.