Sau Khi Thoát Khỏi Trói Buộc Mỹ Nhân Vạn Người Mê Bị Cả Thiên Hạ Tranh Giành

Chương 16: Cưng chiều trắng nửa năm

“Là sư tôn ta dạy đó. Sư tôn ta rất giỏi nấu ăn, thường nấu cho ta ăn. Những trận tương tự thế này, người dạy ta mấy cái liền.” Tiêu Ngọc Án nói đến đây, ánh mắt khẽ tối lại: “Chỉ tiếc là... Chỉ tiếc ta quên mượn muối của dân làng rồi, lát nữa ăn chắc nhạt lắm, mong Cố công tử đừng chê.”

Cố Lâu Ngâm nói: “Chỉ là để no bụng thôi.”

Gà nướng ra trận, Tiêu Ngọc Án và Cố Lâu Ngâm mỗi người ăn nửa con. Tiêu Ngọc Án thấy áy náy nên nhường luôn cánh gà cho hắn.

Ăn xong, Cố Lâu Ngâm như thường lệ nhập định điều tức. Tiêu Ngọc Án cảm thấy có linh lực dao động từ khuyên tai, đi xa hơn một chút để nghe, thì nghe được giọng Mạnh Trì: “Đã tra được, sư huynh của Cố Lâu Ngâm hiện đang ở Lư Lăng thành, cách các ngươi không xa.”

“Ta biết rồi.” Tiêu Ngọc Án nói: “Mạnh trưởng lão, tôn chủ đã giao Cửu Âm Loa cho ngài rồi à? Sau này là ngài truyền âm với ta đúng không?”

Mạnh Trì im lặng hồi lâu, mới chậm rãi đáp: “Không... Tôn chủ đang đứng ngay cạnh ta.”

Giọng Tiêu Độ truyền đến: “Cưng chiều trắng nửa năm.”

Tiêu Ngọc Án “hừ” cười một tiếng, không do dự rút lại linh lực.

Đêm ấy, Tiêu Ngọc Án muốn nhường giường cho Cố Lâu Ngâm, lại bị hắn từ chối: “Người của Ma tông có thể vẫn lảng vảng quanh đây. Ngươi đi ngủ đi, ta canh gác.”

“Nhưng ngươi đang bị thương...”

“Không sao.”

Tiêu Ngọc Án nghĩ một lát, nói: “Vậy thay phiên nhau đi. Ngươi gác nửa đầu đêm, ta gác nửa sau.”

Cố Lâu Ngâm gật đầu: “Được.”

Nhưng nửa đêm hắn không hề đánh thức Tiêu Ngọc Án. Tiêu Ngọc Án ngủ một mạch đến sáng. Khi vẫn còn ngái ngủ, đã nghe Cố Lâu Ngâm nói: “Ta muốn đi tìm sư huynh.”

Sau hai ngày nghỉ ngơi, khí huyết Cố Lâu Ngâm đã hồi phục tám phần. Tiêu Ngọc Án dụi mắt, giọng ngái ngủ: “Được thôi, ngươi định đi đâu tìm?”

Cố Lâu Ngâm đáp: “Gần đây.”

“Hả?”

“Sư huynh chắc chắn cũng đang tìm ta.”

“Huynh ấy chắc không tìm ở chốn hoang vu này đâu. Theo ta, chúng ta nên đến chỗ đông người hỏi thăm. Nếu ta nhớ không lầm, trấn gần đây nhất là... Lư Lăng thành. ”

Cố Lâu Ngâm nói: “Việc không thể trì hoãn.”

“Gấp cũng để ta mang giày, rửa mặt chứ.” Tiêu Ngọc Án vừa ngáp vừa nói: “Cố công tử, ngươi và sư huynh quan hệ tốt thật. Hẳn là sư huynh mà ngươi thích nhất rồi nhỉ?”

Cố Lâu Ngâm trả lời chệch hướng: “Bất kể là sư huynh nào, ta đều sẽ làm vậy.”

Tiêu Ngọc Án lơ đãng nói: “Ngưỡng mộ thật đấy, tình nghĩa huynh đệ tốt đẹp quá. Ta thì không có sư huynh, chỉ có một sư đệ. Nhưng sư đệ ta rất ghét ta, mà ta cũng không thích hắn lắm.”