Sau Khi Thoát Khỏi Trói Buộc Mỹ Nhân Vạn Người Mê Bị Cả Thiên Hạ Tranh Giành

Chương 15: Mỹ nhân thịt gà

Giọng Tiêu Độ ban nãy còn bình thường, lúc này lại lạnh hẳn: “Ngươi đang dạy ta làm việc?”

Tiêu Ngọc Án nghẹn lời: “Không dám.”

Ánh sáng xanh nhạt trên khuyên tai biến mất, trong trời đất chỉ còn lại tiếng gió.

Hôm sau, tuyết đã nhỏ hơn đôi chút. Sau một đêm tĩnh dưỡng, Cố Lâu Ngâm miễn cưỡng có thể xuống giường đi lại. Hắn ra ngoài nhưng không thấy bóng dáng Tiêu Ngọc Án, đoán chắc cậu đã rời đi, đang định bước đi thì nghe có người gọi mình: “Cố công tử...”

Cố Lâu Ngâm nhìn theo tiếng gọi, chỉ thấy Tiêu Ngọc Án đang chậm rãi bước đến, vạt áo đỏ sẫm nhẹ nhàng lay động theo bước chân, tựa đóa mai nở rộ giữa tuyết trắng.

Ân nhân cứu mạng của hắn là một mỹ nhân hiếm thấy, chỉ tiếc nếu tay cậu không nắm cánh con gà đang giãy giụa, e là sẽ càng đẹp hơn nữa.

Vài bước cuối, Tiêu Ngọc Án chạy tới. Cậu xách con gà trống to đang vỗ cánh loạn xạ lên trước mặt Cố Lâu Ngâm, nói: “Ta vừa mua con gà này từ dân làng gần đây, chúng ta cùng ăn gà nhé.”

Cố Lâu Ngâm lùi lại nửa bước, sắc mặt có chút phức tạp: “Ngươi ăn đi là được rồi.”

“Đừng thế, ngươi mới là người bị thương, nên ăn nhiều một chút.”

Cố Lâu Ngâm vẫn chưa đoạn thực, đã một ngày một đêm không ăn gì, lại còn bị thương, nói không đói là nói dối. Hắn không từ chối nữa, nói: “Vậy, làm phiền rồi.”

Tiêu Ngọc Án hỏi: “Ngươi biết làm thịt gà không?”

“...Không biết.”

“Ta dạy ngươi nhé.”

Cố Lâu Ngâm ấn trán: “Ta không muốn học.”

“Vậy ngươi nhìn ta làm, ta gϊếŧ gà rất có kỹ thuật đấy.”

Cố Lâu Ngâm: “...” Hắn cũng không muốn nhìn mỹ nhân gϊếŧ gà.

Tiêu Ngọc Án tìm một cái bát sứt, dùng quạt gấp cứa một nhát vào cổ gà, để máu chảy vào bát, sau đó đưa con gà đã chảy máu cho Cố Lâu Ngâm: “Cầm giúp ta một lát.”

Cố Lâu Ngâm: “...”

Tiêu Ngọc Án giục: “Nhanh lên, Cố công tử.”

Cố Lâu Ngâm khẽ nhắm mắt, nhận lấy con gà, nhưng cầm cách thật xa, như thể đó không phải gà, mà là thứ gì đó ô uế lắm.

Tiêu Ngọc Án quỳ một gối xuống tuyết, dùng quạt vẽ từng nét trên mặt đất, để lại những dấu vết uốn lượn. Vẽ xong nét cuối, cậu đứng dậy phủi tuyết trên vai, nói: “Đại công cáo thành!”

Cố Lâu Ngâm nhìn trận pháp xa lạ trên tuyết, hỏi: “Đây là trận gì?”

“Đây là trận hợp nhất: vặt lông, phân gà, nướng gà. Chỉ cần đặt con gà đã rút máu vào trận này, đợi khoảng nửa canh giờ là có thể ăn được gà nướng thơm phức. Có phải rất tiện không, Cố công tử?”

Cố Lâu Ngâm giữ vẻ bình tĩnh: “Ngươi học trận pháp kỳ quái này từ đâu vậy?”