Sau Khi Thoát Khỏi Trói Buộc Mỹ Nhân Vạn Người Mê Bị Cả Thiên Hạ Tranh Giành

Chương 14: A Ngọc

“Sư huynh?” Chính là người sư huynh mà Cố Lâu Ngâm liều chết bảo vệ kia?

Cố Lâu Ngâm giải thích đơn giản: “Ta và sư huynh cùng đi săn, loạn chiến khiến lạc mất nhau.”

“Ta hiểu tâm trạng của ngươi, nhưng.” Tiêu Ngọc Án chỉ ra ngoài cửa sổ: “Bên ngoài gió lớn tuyết dày, ngươi lại đang bị thương, chi bằng đợi tuyết ngừng, ngươi lành hẳn rồi hãy đi tìm.”

Cố Lâu Ngâm nói: “Chút thương tích này, không sao.”

Tiêu Ngọc Án không cho thương lượng: “Ngươi là người ta cứu, thì phải nghe ta.”

Cố Lâu Ngâm lạnh nhạt: “Không có đạo lý này.”

“Chỉ một ngày thôi.” Tiêu Ngọc Án giơ một ngón tay: “Ngươi nghỉ ngơi một ngày, ta đi cùng ngươi tìm sư huynh cho ngươi.”

Cố Lâu Ngâm trầm ngâm một lát, nói: “Không cần, ngươi đã giúp ta rất nhiều rồi.”

Tiêu Ngọc Án nói: “Tình nghĩa của Vân Kiếm Các ai lại chê nhiều? Sau này đừng quên trả là được.”

Cố Lâu Ngâm nhìn cậu một lúc: “Tuỳ ngươi.”

Cố Lâu Ngâm hao tổn quá độ, chẳng bao lâu lại ngủ tiếp. Trong nhà chỉ có một chiếc giường, Cố Lâu Ngâm ngủ rồi, Tiêu Ngọc Án không thể ngủ được, may mà cậu cũng không buồn ngủ, khoác áo hồ cừu, đẩy cửa bước ra.

Giờ này chắc trời sắp sáng, mặt đất phủ một lớp tuyết dày, không cần đèn cũng có thể thấy đường. Tiêu Ngọc Án đi thêm vài bước, lấy từ trong ngực ra chiếc khuyên tai Mạnh Trì đưa.

Cậu không có hứng thú cùng Cố Lâu Ngâm lặn lội giữa tuyết trắng tìm sư huynh, nhưng nhìn khí thế của Cố Lâu Ngâm, không tìm được chắc chắn không chịu bỏ cuộc. Cuộc đi săn này vốn là do người của Hình Thiên Tông sắp đặt, không biết Mạnh Trì có còn tin tức gì về người sư huynh đó không.

Có nên hỏi không? Nếu hỏi được tung tích sư huynh Cố Lâu Ngâm, có thể giúp cậu tiết kiệm không ít việc. Nhưng cậu nhớ rằng nửa còn lại của Cửu Âm Loa đang ở trong tay Tiêu Độ, việc này hơi khó xử.

Cậu tự nhận mình không sợ Tiêu Độ, chỉ là không muốn dính líu quá sâu. Nếu vậy, một câu có thể giải quyết vấn đề, thì chẳng có lý do gì không hỏi.

Tiêu Ngọc Án hạ quyết tâm, truyền linh lực vào khuyên tai, khuyên tai phát ra ánh sáng xanh nhạt. Cậu còn chưa kịp mở miệng gọi “Tôn chủ”, thì bên kia đã có giọng nói truyền đến: “A Ngọc?”

Tiêu Ngọc Án suýt nữa không cầm vững khuyên tai. Tiêu Độ đang chờ bên Cửu Âm Loa sao? Phản ứng nhanh vậy.

“Tôn chủ, là ta.”

“Chuyện gì.”

Tiêu Ngọc Án lấy lại tinh thần, kể lại chuyện về sư huynh của Cố Lâu Ngâm cho Tiêu Độ nghe.

Tiêu Độ nói: “Ta sẽ bảo Mạnh Trì lưu ý chuyện này.”

“Đa tạ Tôn chủ.” Tiêu Ngọc Án ngừng một chút: “Tôn chủ, ngài có muốn giao Cửu Âm Loa cho Mạnh trưởng lão không, như vậy ta cũng tiện liên lạc hơn.”