Sau Khi Thoát Khỏi Trói Buộc Mỹ Nhân Vạn Người Mê Bị Cả Thiên Hạ Tranh Giành

Chương 13: Lời to

Tiêu Ngọc Án nghĩ mình đã đủ thảm rồi, nhưng so với Cố Lâu Ngâm thì ít ra cậu chưa từng chịu đau đớn về thể xác. May mắn là những vết thương này không bị tẩm độc, nếu không thì cơ thể như trăng kia e là sẽ để lại sẹo.

Khi bôi thuốc cho Cố Lâu Ngâm, Tiêu Ngọc Án cảm nhận được tu vi vượt xa đồng lứa của hắn. Đây đã không phải là cảnh giới mà chỉ cần chăm chỉ là có thể đạt được. Với tu vi hộ thể thế này, ngày mai Cố Lâu Ngâm hẳn sẽ tỉnh lại.

Sự thật chứng minh, Tiêu Ngọc Án vẫn đánh giá thấp vị thiếu các chủ của Vân Kiếm Các này. Đêm khuya, gió tuyết bên ngoài không có dấu hiệu thuyên giảm, củi lửa kêu lách tách. Tiêu Ngọc Án ngồi bên đống lửa, ngẩn người nhìn cây quạt trong tay, chợt nghe thấy một tiếng ho khẽ.

Tiêu Ngọc Án quay đầu nhìn về phía giường, bắt gặp một đôi mắt trong sáng sạch sẽ.

Chủ nhân của đôi mắt ấy thấy Tiêu Ngọc Án, thoáng sửng sốt: “Ngươi...”

Tiêu Ngọc Án biết hắn định hỏi gì, chủ động nói: “Tại hạ Tiêu Ngọc Án, là một tán tu, lúc du hành vô tình đi ngang qua đây, thấy công tử hôn mê dưới gốc cây nên đưa về đây.”

Cố Lâu Ngâm khẽ gật đầu: “Đa tạ Tiêu công tử.”

Tuy rằng là đang cảm ơn, nhưng thiếu niên vẫn khiến người ta cảm thấy lạnh nhạt và xa cách.

Thấy Cố Lâu Ngâm cúi đầu nhìn ngực mình, Tiêu Ngọc Án lại nói: “Ta có mang theo ít thuốc, đều đã dùng hết cho ngươi rồi. À phải, không biết tôn danh đại tính của công tử là gì?”

Cậu giả vờ không biết: “Nhìn trang phục công tử... Là người của Vân Kiếm Các?”

Cố Lâu Ngâm hơi do dự, rồi đáp: “Vân Kiếm Các, Cố Lâu Ngâm.”

Tiêu Ngọc Án giả vờ kinh ngạc: “Thì ra ta lại cứu được thiếu các chủ của Vân Kiếm Các? Vậy chẳng phải ta lời to rồi sao!”

Cố Lâu Ngâm ngước mắt liếc cậu một cái, nhàn nhạt nói: “Sau này nếu Vân Kiếm Các có thể giúp gì cho Tiêu công tử, nhất định sẽ tận lực.”

Tiêu Ngọc Án vui vẻ nói: “Còn có chuyện tốt thế này cơ à.”

“Có.” Cố Lâu Ngâm che ngực ngồi dậy: “Kiếm của ta...?”

“Ở đây.” Tiêu Ngọc Án lấy thanh kiếm của Cố Lâu Ngâm ở bên giường đưa cho hắn. Tuy cậu là pháp tu, ít khi dùng kiếm, nhưng cũng nhìn ra thanh kiếm này không phải vật tầm thường. “Kiếm tốt đấy, nó tên gì vậy?”

“Sương Lãnh.” Cố Lâu Ngâm cầm kiếm, định xuống giường: “Tiêu công tử, ân cứu mạng sau này sẽ báo, cáo từ.”

Tiêu Ngọc Án ấn hắn trở lại giường, vài sợi tóc rủ xuống trước ngực cậu: “Cáo từ? Ngươi còn chưa lành hẳn, cáo đi đâu chứ.”

Cố Lâu Ngâm siết chặt kiếm: “Tìm sư huynh.”