Nghe xong, Trịnh Hạ Ân bất đắc dĩ ôm trán, cười gượng, ra vẻ không muốn nói chuyện nữa.
Mẹ Trịnh đưa quả táo đã gọt xong vào tay Trịnh Hạ Ân, nhưng cô chưa kịp cắn mấy miếng thì ba của cô, Trịnh Hải Thanh, đã đến bệnh viện.
Trịnh Hải Thanh là một người đàn ông có gương mặt cương nghị. Ông không giỏi biểu đạt nội tâm, thường thể hiện sự quan tâm bằng hành động, nhưng với con gái mình lại vô cùng dịu dàng và cưng chiều. Đây là cảm nhận đầu tiên của Trịnh Hạ Ân khi nhìn thấy Trịnh Hải Thanh.
Quả nhiên, việc đầu tiên Trịnh Hải Thanh làm khi bước vào phòng bệnh là dịu dàng hỏi thăm tình hình sức khỏe của cô. Sau đó, ông cũng giống như mẹ Trịnh, bày tỏ sẽ không phản đối cô theo đuổi con đường diễn xuất nữa, còn nói sẽ ở phía sau giúp cô dẹp bỏ mọi trở ngại, để cô chỉ cần vui vẻ đóng phim là được. Sau đó, ông nhất quyết đòi ở lại bệnh viện chăm sóc cô, mãi đến khi có điện thoại báo công ty cần mở một cuộc họp khẩn cấp ông mới rời đi.
Mẹ Trịnh cũng phải được Trịnh Hạ Ân dỗ ngon dỗ ngọt mãi mới chịu về nhà.
Trịnh Hạ Ân nhìn mẹ Trịnh lưu luyến rời đi, trong lòng cảm thấy ấm áp.
Ngay khi mẹ Trịnh vừa đi, Trịnh Hạ Ân liền vội vàng ngồi xếp bằng trên giường, cảm nhận linh khí trời đất ở Phàm giới.
Dù sao, muốn siêu độ cho âm hồn trong bệnh viện, chỉ dựa vào thân thể người phàm hiện tại của cô là hoàn toàn không thể. Nguyên nhân cơ bản nhất là người phàm căn bản không thể nhìn thấy những thứ đó!
[À phải rồi, sự sống của cơ thể này còn duy trì được bao lâu?] Trước khi nhập định, Trịnh Hạ Ân hỏi hệ thống.
[Chủ nhân, dựa vào năng lượng hệ thống cung cấp, cơ thể này chỉ có thể duy trì nhiều nhất là hai tháng nữa. Cho nên, Chủ nhân, Chủ nhân phải tăng tốc thu thập năng lượng đi.]
Trịnh Hạ Ân nghe xong, thở dài một hơi, không muốn nói gì thêm.
Hệ thống thấy vẻ mặt bất đắc dĩ không muốn nói chuyện của Trịnh Hạ Ân, cũng biết về chuyện sinh cơ này nó thật sự không giúp gì được cho cô, nên khi Trịnh Hạ Ân nhập định cũng chỉ biết thở dài theo. Sau đó, hệ thống nhìn Trịnh Hạ Ân đang nhập định trên giường, bèn lén dùng một thuật che mắt, che đi thân hình đang nhập định của cô, tạo ra ảo ảnh cô đang ngủ yên.
Sau một đêm nhập định, Trịnh Hạ Ân mở bừng mắt khi ánh nắng chiếu vào phòng bệnh của cô. Cùng lúc đó, thuật che mắt của hệ thống cũng lặng lẽ biến mất.
Trịnh Hạ Ân cử động đôi chân đã tê cứng và bờ vai đau nhức, nằm vật ra giường với vẻ mặt mệt mỏi. Linh khí quá loãng, ngồi cả đêm mà chẳng hấp thu được bao nhiêu.
Chẳng trách ở Phàm giới không xuất hiện Tu Linh Giả nào. Phàm giới này đúng là không thích hợp để tu luyện mà.
Mấy ngày sau đó, mẹ Trịnh ban ngày đều đến chăm sóc con gái, đến tối lại bị Trịnh Hạ Ân dỗ về nhà.
Cuối cùng, sau ba đêm tu luyện liên tục, Trịnh Hạ Ân đã đột phá cảnh giới phàm nhân, đạt tới Ngưng Khí Tầng Một.
Tỉnh lại sau khi nhập định, Trịnh Hạ Ân rất không hài lòng với việc mình tu luyện ba đêm mà chỉ đạt tới Ngưng Khí Tầng Một. Nhớ lại khi cô chưa bị phế tu vi, ba đêm đủ để cô đạt tới Ngưng Khí Tầng Bảy, thậm chí cao hơn, đâu có thê thảm như vậy, chỉ có tu vi tầng một.
Cứ theo tốc độ này, cô muốn đột phá Ngưng Khí Tầng Chín để lên Trúc Cơ Tầng Một thì phải đến lúc nào? Rồi sau đó đột phá Trúc Cơ Tầng Chín để lên Kết Đan Sơ Kỳ thì còn phải đợi đến ngày tháng năm nào nữa!
[Chủ nhân đừng nản lòng, Phàm giới vốn linh khí loãng, không dễ tu luyện. Trong ba đêm đã đột phá cảnh giới phàm nhân ở Phàm giới đã là rất lợi hại rồi.] Hệ thống cảm nhận được sự bất mãn của Chủ nhân về tốc độ tu luyện của mình, bèn vội vàng an ủi.
[Cứ theo tốc độ này của ta, e là rất khó quay lại Tu Linh giới.]
Dù sao muốn quay lại Tu Linh giới, tu vi ít nhất phải đạt Trúc Cơ Hậu Kỳ, tức là khoảng Trúc Cơ Tầng Bảy, tầng tám. Chỉ có tu vi cỡ đó mới xem như có chút thực lực tự vệ ở Tu Linh giới. Nghĩ lại tu vi Nguyên Anh Hậu Kỳ trước đây của cô mà vẫn bị Tát Lãnh ép đến tự phế tu vi, thì Trúc Cơ Hậu Kỳ ở Tu Linh giới thật sự chỉ là một con gà mờ mà thôi!
Nghe Chủ nhân nói muốn quay lại Tu Linh giới, hệ thống im lặng một lúc. Nhưng vì Trịnh Hạ Ân đang mải suy nghĩ nên không phát hiện ra sự khác thường của hệ thống. Nếu phát hiện ra, Trịnh Hạ Ân chắc chắn sẽ lại phỏng đoán xem cái gọi là Ngự Hồn Hệ Thống này có phải chính là bí bảo mà Tát Lãnh muốn tìm trên người cô hay không.
Thôi, không nghĩ nữa, sống sót trước mắt mới là quan trọng. Trịnh Hạ Ân gạt đi những hồi ức hỗn loạn đó, nhổm người dậy xuống giường.
Bởi vì hôm qua lúc về, mẹ Trịnh có nói với Trịnh Hạ Ân rằng hôm nay bà có việc nên có thể sẽ không đến bệnh viện được, ba bữa cơm đến lúc đó sẽ nhờ bác Phúc trong nhà mang đến. Vì vậy, Trịnh Hạ Ân hoàn toàn có thể yên tâm làm việc mình muốn.
Ví dụ như... kiểm tra tình hình âm hồn trong bệnh viện này trước đã.
Sau khi xuống giường, Trịnh Hạ Ân một tay kết ấn niệm chú, đôi môi hồng khẽ mấp máy, rồi chỉ khẽ quát một tiếng: "Khai!"
Sau đó, cảnh tượng trước mắt Trịnh Hạ Ân đột ngột thay đổi. Phòng bệnh vốn sáng sủa, sau khi Trịnh Hạ Ân mở Âm Nhãn lập tức trở nên âm u. Hơn nữa, Trịnh Hạ Ân còn thấy hai âm hồn mặc đồ bệnh nhân đang lượn lờ trong phòng bệnh của cô.
Âm hồn bệnh viện có chút khác biệt so với oan hồn và lệ hồn. Oan hồn, lệ hồn hình thành từ oán khí hoặc lệ khí của bản thân trước khi chết, có thể làm hại người sống trong thế giới của họ. Còn âm hồn thì không như vậy. Trước khi chết họ không có oán khí, chỉ có chấp niệm đối với người hoặc sự vật còn tồn tại. Họ không làm hại người khác, nhưng cũng không theo Hắc Bạch Vô Thường về địa phủ để đầu thai, nên cứ quanh quẩn ở bệnh viện nơi họ chết.