Sau Khi Trọng Sinh Tôi Thành Đại Lão

Chương 6: Ký chủ là người điên?

[Chủ nhân, Chủ nhân! Ta có Dẫn Hồn Hương đây, chỉ cần 1 điểm năng lượng thôi mà!] Hệ thống hưng phấn đề cử.

Hạ Ca: ......

Hạ Ca không chút lưu tình nói: [Thống, mi ngốc à? Ta rất nghèo, 1 điểm năng lượng cũng không có, mi không biết sao?]

Hệ thống nghẹn lời, thầm nghĩ: [Ô ô ô! Chủ nhân đáng sợ quá!]

Sau khi lặng lẽ rời phòng bệnh, Hạ Ca đi dạo một vòng quanh bệnh viện, đồng thời trong đầu cũng đã áng chừng được số lượng âm hồn hiện có rồi mới đi lên tầng thượng.

Tầng thượng bệnh viện rất rộng rãi, diện tích gần như tương đương với mặt bằng của cả tòa nhà, và ngoại trừ một chiếc trực thăng y tế, về cơ bản không còn thứ gì khác.

"Rộng thế này, tạm đủ dùng rồi!" Hạ Ca vừa một tay chống cằm vừa lẩm bẩm.

Nghe thấy tiếng lẩm bẩm của Hạ Ca, Hệ thống liền có một dự cảm không lành: [Chủ nhân, người định làm gì?]

Nó hơi run rẩy, cảm giác sắp có chuyện không hay xảy ra nên hỏi tiếp: [Chủ nhân, có cần ta giúp không?]

[Mi xem là được.] Hạ Ca thản nhiên đáp lại, sau đó tìm một thanh thép nhọn gần đó rồi hung hăng rạch một đường lên lòng bàn tay phải của mình.

Ngay lập tức, máu tươi ứa ra.

[Chủ nhân, người đang làm gì vậy?] Hệ thống nhìn máu tươi không ngừng chảy ra từ tay Chủ nhân, không hiểu tại sao Chủ nhân lại tự làm hại bản thân.

Hạ Ca không trả lời câu hỏi của Hệ thống mà dùng máu làm mực, lấy ngón tay làm bút, vẽ nên một đại trận máu tươi trên khoảng sân trống trải này.

[Chủ… Chủ nhân…] Hệ thống kinh hãi nhìn trận pháp Hạ Ca vừa vẽ ra, nếu nó có lưỡi, chắc chắn sẽ cảm thấy lưỡi mình đã cứng lại. [Đây không phải là…]

"Hồn Nhập Vãng Sinh." Hạ Ca đôi môi không chút huyết sắc khẽ mở, nói nốt lời Hệ thống còn dang dở.

"Haizz, vì mạng sống này, ta đúng là liều mạng mà." Nàng đi vào trung tâm trận pháp rồi khoanh chân ngồi xuống.

[Chủ nhân, người điên rồi!] Hệ thống gào lên trong Thức Hải. [Người dùng máu làm dẫn để vẽ trận pháp này đã là cực hạn rồi, nếu người còn dùng tu vi ngưng khí tầng một để khởi động trận pháp, người sẽ không chịu nổi đâu!]

Hệ thống cảm thấy mình sắp phát điên rồi, bởi vì Chủ nhân của nó sao lại có thể là một kẻ điên như vậy? Đưa âm hồn vào Vãng Sinh rõ ràng có phương pháp đơn giản hơn nhiều: chỉ cần dẫn dụ tất cả âm hồn trong bệnh viện lên tầng thượng này, khuyên nhủ họ một chút, rồi cuối cùng tiêu hao một ít linh khí để mở Vãng Sinh Chi Môn là xong. Tại sao Chủ nhân của nó lại chọn cách làm trực tiếp, thô bạo và tổn hại bản thân như vậy chứ?

[Tin ta đi!] Hạ Ca hai tay kết ấn niệm chú, khẽ thở hổn hển nói với Hệ thống. [Ta không đùa với mạng sống mình vừa khó khăn lắm mới lấy lại được đâu. Nhưng mà, đợi lát nữa trận pháp khởi động xong, cần mi đưa ta về phòng bệnh.] Rốt cuộc, khi tiêu hao quá lớn, nàng sẽ tạm thời rơi vào trạng thái sốc.

Nói xong, không đợi Hệ thống trả lời, nàng lập tức tăng tốc độ kết ấn niệm chú.

Ngay lập tức, hồng quang bùng lên và một luồng tử khí hòa lẫn hơi thở sinh sôi của cỏ non từ trận pháp dưới chân Hạ Ca tỏa ra – đó chính là hơi thở của Vãng Sinh Lộ.

Thật ra, Vãng Sinh Lộ và Vãng Sinh Chi Môn có sự khác biệt rất lớn. Cái trước mang theo tất cả hồn phách hướng về hơi thở của sự tái sinh, còn cái sau thì không, bởi vì Vãng Sinh Chi Môn không nối thẳng đến Vãng Sinh Lộ, mà ở giữa chúng còn có cả một Địa Phủ.

Khi Hồn Nhập Vãng Sinh khởi động, bất kỳ âm hồn nào cũng không thể khống chế mà bị lực lượng của nó lôi kéo, vì vậy, phía trên trận pháp bắt đầu lần lượt xuất hiện các âm hồn. Một số cảm nhận được hơi thở tái sinh nên vui mừng bước vào Vãng Sinh Lộ. Một số khác không nhận ra hơi thở của Vãng Sinh Lộ, chỉ mang vẻ mặt mờ mịt, bản năng đi theo lực hút. Còn có một số lại mang bộ mặt dữ tợn vì chúng biết rằng một khi đã đi là không thể quay lại, nên muốn thoát khỏi sự lôi kéo của trận pháp, từ chối bước vào Vãng Sinh, nhưng dù cố gắng thế nào cũng không thể thoát khỏi vận mệnh bị kéo vào Vãng Sinh Lộ.

Và đó chính là điểm mạnh mẽ, bá đạo của trận pháp Hồn Nhập Vãng Sinh. Để vẽ trận pháp này, đầu tiên phải đảm bảo số lượng âm hồn trong không gian bị khóa không vượt quá giới hạn của trận pháp, sau đó, nó có thể đưa tất cả âm hồn trong không gian đã bị người vẽ trận khóa lại vào Vãng Sinh, bất kể bản thân âm hồn đó có muốn hay không.

Nhưng trận pháp này lại có yêu cầu cực cao đối với người vẽ trận và người khởi động trận. Giống như Hạ Ca, một người chỉ mới ngưng khí tầng một mà có thể vẽ ra trận pháp này không bị phản phệ thì ở Tu Linh Giới căn bản là không có ai, huống chi nàng còn là người khởi động trận pháp. Người trong Tu Linh Giới mà biết Hạ Ca nghịch thiên như vậy, chắc chắn sẽ kinh ngạc đến ngất đi.

[Mau, đưa ta về phòng bệnh!] Hạ Ca vừa dứt lời, cả người liền lịm đi.

Hệ thống nhìn Hạ Ca đã ngất đi, sau một thoáng do dự, nó cắn răng thầm nghĩ: [Chỉ giúp Chủ nhân lần này thôi! Chắc là không có vấn đề gì đâu nhỉ!] rồi một đạo bạch quang xuất hiện bao bọc lấy nàng.

Giây tiếp theo, cả người nàng biến mất khỏi không gian này và xuất hiện trong phòng bệnh Hạ Ca đang ở. Bạch quang dần ngưng tụ trên bàn tay phải của Hạ Ca đang nằm trên giường bệnh, và khi nó biến mất, bàn tay phải của Hạ Ca đã trở lại láng mịn.

Điều Hạ Ca không biết là, chỉ vài phút sau khi Hệ thống đưa nàng về phòng bệnh, trên tầng thượng bệnh viện bỗng dưng xuất hiện một người đàn ông mặc đồ thường phục.