Mẹ Trịnh đi gọi bác sĩ và nhanh chóng quay lại phòng bệnh, đi cùng bà còn có cả một tốp bác sĩ.
Khi Trịnh Hạ Ân làm xong một loạt kiểm tra, bác sĩ nhìn tờ kết quả vừa được đưa tới, vẻ mặt đầy kinh ngạc.
"Kỳ tích! Đúng là kỳ tích của y học!" Một người đã được xác định là tử vong, vậy mà sau khi đưa đến nhà xác gần một giờ lại sống lại một cách kỳ diệu! Đây quả thực là một kỳ tích chưa từng có trong giới y học.
"Bà Trịnh, tiểu thư tạm thời không sao rồi. Cứ ở lại bệnh viện quan sát thêm vài ngày, đến lúc đó nếu không có vấn đề gì thì có thể xuất viện." Bác sĩ lại liếc nhìn Trịnh Hạ Ân, người được xem là kỳ tích, rồi dặn dò mẹ Trịnh một vài điều cần chú ý xong thì rời đi.
Là người trong cuộc, Trịnh Hạ Ân đương nhiên biết chuyện người chết sống lại xảy ra ở Phàm giới sẽ khiến người ta kinh ngạc đến mức nào. Vì vậy, khi bắt gặp ánh mắt khó tin của bác sĩ, cô chỉ đành cười ngượng với ông.
"Hạ Nhi, con làm mẹ sợ chết khϊếp." Mẹ Trịnh tiễn bác sĩ đi rồi lại nắm tay Trịnh Hạ Ân khóc nức nở: "Con muốn đi làm diễn viên thì cứ đi đi, ba mẹ sẽ không ngăn cản con nữa."
"Bây giờ, ba mẹ chỉ mong con được bình an vô sự."
Nghe mẹ Trịnh nói vậy, Trịnh Hạ Ân không khỏi thấy sống mũi cay cay. Hóa ra, cảm giác có ba mẹ lại tốt đẹp đến thế!
Khi còn ở Tu Linh giới, Hạ Ca là một cô nhi. Nếu không được sư phụ thu nhận, cô chắc chắn đã chết ở xó xỉnh nào đó rồi. Nhưng về sau, sư phụ cô cũng rời đi, vì thế trong mấy chục năm sau đó, cô vẫn luôn cô độc một mình, không nơi nương tựa ở Tu Linh giới.
"Mẹ." Trịnh Hạ Ân gọi một tiếng hơi ngượng ngập. Tuy cô chưa từng gọi hai tiếng này bao giờ, nhưng dường như thốt ra cũng không khó đến thế.
"Đừng khóc, con không sao rồi mà." Trịnh Hạ Ân đưa tay lau nước mắt cho mẹ Trịnh. Không biết có phải do bị ảnh hưởng từ kiếp trước hay không, mà khi thấy mẹ Trịnh rơi lệ, lòng cô cũng hơi nhói đau.
"Được, mẹ không khóc nữa." Mẹ Trịnh rút một tờ khăn giấy lau nước mắt qua quýt, nhìn Trịnh Hạ Ân không biết đang nghĩ gì.
Không hiểu sao, bà cảm thấy con gái mình sau khi tỉnh lại lần này đã thay đổi rất nhiều. Có lẽ là vì con bé đã đi một vòng từ Quỷ Môn Quan về chăng.
"Ba con đang trên đường tới, sắp đến rồi." Mẹ Trịnh cầm một quả táo gọt trên tay, thấy Trịnh Hạ Ân nhíu mày, bà tưởng con gái không vui vì chưa thấy ba nên dịu dàng nói.
"Vâng ạ." Trịnh Hạ Ân mỉm cười ngọt ngào với mẹ Trịnh, gật đầu nghe lời bà. Sau đó, cô lại nhíu mày nhìn âm khí nặng nề trong phòng bệnh, không, phải nói là cả bệnh viện.
Xem ra, số lượng âm hồn trong bệnh viện sắp đạt đến giới hạn rồi.
[Kích hoạt nhiệm vụ màu vàng: Siêu độ cho âm hồn tại các bệnh viện thành phố G. Nhiệm vụ hoàn thành thưởng 3 điểm năng lượng, nhiệm vụ thất bại phạt 5 điểm năng lượng.]
Giọng nói máy móc đột nhiên vang lên trong đầu Trịnh Hạ Ân.
[Chủ nhân, chủ nhân, nhiệm vụ đầu tiên tới rồi!] Giọng nói trẻ con của hệ thống cũng vang lên theo.
Trịnh Hạ Ân: ... Ta nghe thấy rồi!
[Nhiệm vụ màu vàng có ý nghĩa gì? Còn chỗ năng lượng này, có phải là năng lượng ta cần thu thập không?] Giọng nghi hoặc của Trịnh Hạ Ân vang lên trong thức hải.
Bởi vì hệ thống ở trong thức hải, nên mỗi lần nói chuyện với nó, cô chỉ cần nghĩ trong đầu, ý nghĩ sẽ tự động vang lên trong thức hải.
[Ừm…] Hệ thống dường như ngập ngừng một chút, hình như nó chưa nói cho Chủ nhân về cấp bậc và chi tiết nhiệm vụ.
[Là thế này, Chủ nhân, nhiệm vụ hệ thống đưa ra đều là ngẫu nhiên. Hơn nữa, nhiệm vụ sẽ dùng màu vàng, cam, tím, đỏ để biểu thị độ khó. Giống như nhiệm vụ màu vàng vừa được công bố thuộc loại cực kỳ đơn giản. Năng lượng nhận được từ nhiệm vụ chính là thứ hệ thống dùng để chuyển hóa thành năng lượng duy trì sự sống cho cơ thể Chủ nhân và vận hành hệ thống.]
[Được rồi.] Trịnh Hạ Ân chớp mắt, hỏi: [Bệnh viện thành phố G, ý là tất cả bệnh viện đã đăng ký ở thành phố G sao?]
[Chắc vậy…] Hệ thống đột nhiên cảm thấy Chủ nhân hơi tức giận thì phải?
[Nhiệm vụ lớn như vậy tại sao chỉ có 3 điểm năng lượng?] Trịnh Hạ Ân lại hỏi.
[Ừm…] Trả lời không được thì làm sao đây?
[Còn nữa, tại sao thất bại lại phạt tận 5 điểm năng lượng, còn nhiều hơn cả năng lượng nhận được khi hoàn thành nhiệm vụ?] Trịnh Hạ Ân gầm lên trong lòng.
"..." Hệ thống bị Chủ nhân quát cho hơi đần ra: [Chủ nhân, nội dung nhiệm vụ, linh hồn hệ thống không can thiệp được.]
[Được,] Trịnh Hạ Ân mím môi: [Vậy ngươi nói cho ta biết, hiện tại ta có bao nhiêu điểm năng lượng?]
"..." Hệ thống cảm thấy muốn tự kỷ: [Chủ nhân, ta có thể không nói được không?]
[Nói!]
[Vâng, Chủ nhân. Hiện tại giá trị năng lượng của Chủ nhân là 0.] Hệ thống nhanh chóng đáp.