"Cứu mạng với, cứu mạng..."
Hạ Ca vừa kêu, vừa dùng bàn tay yếu ớt đập vào cửa nhà xác.
Tại sao nói đây là biện pháp kém chắc chắn nhất? Bởi vì không ai dám chắc nơi chứa thi thể thế này lại có người trông coi hay không.
Nhưng rõ ràng là Hạ Ca rất may mắn. Cô kêu cứu chưa được bao lâu, nhà xác này đã có cả một đám người kéo đến.
Tại sao lại là cả một đám người? Có lẽ là cô y tá nhỏ nào đó khi đưa thi thể mới vào, đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa từ bên trong, tưởng là có ma nên sợ run, vội đi gọi người đến trợ giúp.
Hạ Ca thấy một đoàn "thiên thần áo trắng" đi tới, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, rồi ngất lịm đi trước mặt họ.
---
"Thời tiết hôm nay không tệ nhỉ!" Một lão giả tóc bạc trắng đang nằm dài trên ghế tựa, nhìn bầu trời tuyết đỏ đã bớt phần âm u, cười tủm tỉm hỏi người đồ đệ đang luyện kiếm dưới tuyết: "Phải không hả, A Vô?"
Nghe sư phụ hỏi chuyện, Mục Vô dừng kiếm trong tay, thờ ơ phủi đi tuyết đỏ trên vai, đồng tình nói: "Đúng là không tệ."
"Có gì không tệ chứ sư phụ?" Chu Thận, một người đồ đệ khác đang giã thuốc trong phòng, lại phản đối: "Trận tuyết đỏ này rơi từ hôm qua, đến hôm nay vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại, ngược lại còn có vẻ rơi càng lúc càng dày. Thời tiết thế này mà tốt đẹp gì chứ!"
"Ngốc!" Lão giả tiện tay nhặt một hòn đá ném vào trán Chu Thận. Thấy hắn đau đến ôm trán, lão giả mới hừ lạnh nói: "Hôm nay tuyết tuy vẫn đang rơi, nhưng ngươi không nhận ra màu đỏ đã nhạt đi nhiều rồi sao?"
Chu Thận nghe vậy, đi ra ngoài hứng một bông tuyết vào lòng bàn tay, quan sát kỹ một chút: "Hình như đúng là vậy thật!"
"Hơn nữa, sắc trời bây giờ cũng sáng hơn so với lúc mới bắt đầu rơi hôm qua, không còn nặng nề như vậy," lão giả tiếp tục hừ lạnh: "Theo ta bao nhiêu năm như vậy, mà còn không tinh ý bằng A Vô."
Hừm... Chu Thận gãi đầu chữa ngượng: "Sư phụ, nếu con mà giỏi như Ngũ ca, thì con đã không gọi huynh ấy là ca, mà phải gọi là sư đệ rồi."
"Hừ!" Lão giả không thèm để ý đến Chu Thận, mà quay sang hỏi Mục Vô: "Khi nào thì con về?"
"Chắc là ngày mai." Mục Vô cẩn thận cất kiếm của mình, rót cho bản thân và sư phụ một chén trà nóng rồi mới nói tiếp: "Con đi nhiều ngày như vậy, cha mẹ đã bắt đầu hỏi rồi, việc công ty cũng cần xử lý, nên con định sáng mai sẽ đi."
"Ngũ ca, huynh cũng phải đi ạ?" Chu Thận lo lắng hỏi.
Mục Vô cười như không cười nhìn Chu Thận: "Đệ nói xem?"
"Tiểu tử nhà ngươi, đừng có trốn ở chỗ ta mà lười biếng!" Lão giả biết rõ ý đồ của Chu Thận, nói thẳng: "Vừa hay con và A Vô cùng đi một chuyến, đưa đám âm hồn ở bệnh viện thành phố G dưới Phàm giới vào đường vãng sinh đi."
"Haizz..." Chu Thận ngửa mặt lên trời thở dài.
---
Khi Hạ Ca tỉnh lại lần nữa, cô đã được chuyển từ nhà xác đến phòng bệnh sạch sẽ.
"Hạ Nhi, con tỉnh rồi, làm mẹ lo chết đi được." Hạ Ca vừa mở mắt đã thấy một thiếu phụ xinh đẹp, dù dung mạo hơn người nhưng gương mặt lại vô cùng tiều tụy, đang nắm chặt tay cô, giọng nói nghẹn ngào vì xúc động.
Hạ Ca cảm nhận bàn tay bị nắm chặt: ... Đây là ai?
"Hạ Nhi," thiếu phụ dường như nhớ ra điều gì, vội buông tay Hạ Ca ra, vừa lau nước mắt vừa đi ra ngoài: "Con có thấy khó chịu ở đâu không? Mẹ đi gọi bác sĩ ngay đây."
Hừm... Nhìn bóng lưng vội vã của thiếu phụ xinh đẹp khuất sau cánh cửa, Hạ Ca nghi hoặc hỏi thầm trong đầu: [Hệ thống, bà ấy là ai?]
Hệ thống đáp: [Chủ nhân, đó là mẹ của Trịnh Hạ Ân.]
Nó dừng một chút, rồi hỏi lại: [Phát hiện Chủ nhân chưa tiếp nhận ký ức của nguyên thân Trịnh Hạ Ân. Xin hỏi Chủ nhân có muốn tiếp nhận ngay bây giờ không?]
Ký ức?
Hạ Ca đáp không do dự: [Tiếp nhận.]
Lời cô vừa dứt, một dòng ký ức đồ sộ và xa lạ lập tức tràn vào tâm trí.
Hóa ra, thân thể này tên là Trịnh Hạ Ân, con gái duy nhất của Trịnh Hải Thanh, chủ tịch tập đoàn Trịnh Thị - một trong tam đại tập đoàn tài chính của thành phố G. Từ nhỏ cô đã được cha mẹ hết mực yêu chiều, bao bọc như công chúa, vì vậy tính cách có phần kiêu căng, tùy hứng.
Nguyên nhân cô đột ngột qua đời là do bệnh tim đột phát mà không được cứu chữa kịp thời.
Trịnh Hạ Ân từ khi sinh ra đã mắc bệnh tim bẩm sinh. Vì vậy, cha mẹ cô luôn đặc biệt chú ý đến sức khỏe của con gái, không để cô làm bất cứ việc gì có thể kí©ɧ ŧɧí©ɧ bệnh tình tái phát. Do đó, suốt những năm qua, số lần cô phát bệnh chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Nhưng lần phát bệnh định mệnh này lại bắt nguồn từ việc cô đột nhiên nói với cha mẹ rằng mình muốn đi làm diễn viên. Lo sợ sức khỏe của con gái không chịu nổi môi trường phức tạp và áp lực của giới giải trí, cha mẹ cô đã kiên quyết phản đối. Hai bên vì chuyện này mà xảy ra tranh cãi gay gắt. Sau khi tức giận về phòng, Trịnh Hạ Ân đột ngột lên cơn đau tim, đến khi người nhà phát hiện thì đã quá muộn.
Sau khi tiếp nhận xong ký ức, Hạ Ca thở dài một hơi. Cô không khỏi cảm thấy tiếc nuối cho số phận ngắn ngủi của cô gái tên Trịnh Hạ Ân, nhưng đồng thời cũng thầm cảm ơn cơ hội được tái sinh này. Người đã ra đi không thể trở lại, từ nay về sau, cô sẽ mang theo cả phần sinh mệnh của Trịnh Hạ Ân mà tiếp tục sống trên thế gian này.