Quay đầu lại, liền thấy Tri Thư đang chạy tới, vẻ mặt đầy lo lắng.
“Chuyện gì thế?”
“Lão gia sai gia nhân khóa cửa viện Trúc rồi, nói là tháng này không cho người ra khỏi viện nửa bước. Lại còn tìm cả phu tử đến dạy học trong phủ...” Tri Thư vừa nói vừa kéo nàng ra gần cổng: “Tiểu thư xem kìa, còn phái cả người trông giữ ngoài cửa, giờ mà muốn chạy trốn cũng vô vọng rồi.”
Đan Nguyên nghe vậy dở khóc dở cười.
Từ khi nàng xuyên tới đây, đã biết phụ thân kỳ vọng vào nàng nhiều đến thế nào. Ông mong nàng đỗ đạt vinh hiển, bước chân vào quan trường, đem Đan gia rửa sạch thân phận thương hộ, mở ra tiền đồ mới. Thế nhưng lần này, ông lại dùng đến cả biện pháp nghiêm khắc như vậy để đối phó nàng.
Nàng không khỏi thở dài một hơi: “Xem ra phụ thân lần này thật sự nổi giận rồi... Ngày tháng yên ổn của ta đến đây là tận rồi.”
Tri Thư đề nghị: “Tiểu thư, hay là chúng ta tới tìm phu nhân, nhờ người nói giúp vài câu để lão gia hồi tâm chuyển ý?”
Đan Nguyên lắc đầu xua tay: “Thân thể mẫu thân vốn đã yếu, đừng vì chuyện nhỏ này mà khiến người thêm phiền lòng.”
Tri Thư lo lắng hỏi: “Vậy... tiểu thư định làm sao bây giờ?”
Đan Nguyên mím môi không đáp.
Làm sao bây giờ?
Ngay cả nàng cũng chẳng biết phải làm sao mới ổn. Hiện thời, chỉ có thể im lặng quan sát, tùy cơ ứng biến.
Mong rằng vị Vân Lô huyện chủ kia thật sự chướng mắt nàng, tốt nhất là sớm đề nghị từ hôn. Như vậy, phụ mẫu cũng chẳng thể trách tội nàng, còn nàng... cũng có thể thuận lợi giải trừ hôn ước.
Sáng hôm sau, trời vừa hửng sáng, Đan Nguyên đã bị Tri Thư lay dậy, nói rằng phu tử dạy học đã tới thư phòng chờ sẵn.
Đan Nguyên dụi mắt ngái ngủ, lúc này mới chân thực cảm nhận được, cuộc đời thê thảm của nàng, chính là bắt đầu từ khoảnh khắc không còn được ngủ nướng.
Đan Nguyên vội vã rửa mặt chải đầu, chỉnh trang sơ sài rồi vội vàng bước đến thư phòng. Lão phu tử đã sớm đoan chính ngồi nơi án thư, thần sắc nghiêm cẩn. Thấy nàng đến, chỉ khẽ nâng mí mắt liếc một cái, sau đó lại vùi đầu vào trước án như cũ.
Đan Nguyên cung kính hành lễ: “Đan Nguyên tham kiến phu tử.”
Nghe tiếng nàng, lão phu tử mới thong thả ngẩng đầu nhìn, đôi mắt già nua nhưng sáng quắc, chẳng hiện hỷ nộ, thần sắc khó dò.
“Bài sách luận dân thương kia, là do ngươi viết ư?”
Đan Nguyên hơi sửng sốt, chẳng ngờ lão đột nhiên nhắc đến chuyện ấy. Đó vốn là một bài nàng tra cứu nhiều tư liệu trên mạng trước khi xuyên tới, nào ngờ lại khiến lão phu tử chú ý.
“Hồi bẩm phu tử, quả là do học trò chấp bút.”
Lời vừa dứt, trong mắt lão phu tử thoáng hiện tia tán thưởng: “Văn viết không tồi, biết cảm nỗi gian truân dân sinh, lại có lòng tìm giải pháp trị thế. Chỉ là...” Nói tới đây, thanh âm chợt trầm xuống, lạnh như sương sớm: “Có tài hoa thiên phú đến thế, lại mỗi ngày chỉ biết đắm mình trong tửu sắc, phóng túng buông thả, học nghiệp lười nhác, thật là đáng trách! Hôm nay, ta sẽ thay phụ thân ngươi quản giáo nghiêm khắc, để ngươi chừa thói sa đọa, biết quay đầu tiến thủ.”
Dứt lời, lão phu tử đứng phắt dậy, tay cầm thước trúc trên án, sải bước tiến về phía nàng.
Đan Nguyên giật mình kinh hãi – nào thể ngoan ngoãn chịu đánh? Nàng vội lách người tránh né, hai người một đuổi một né, vòng vo quanh thư phòng mãi không thôi.
Chẳng bao lâu, lão phu tử đã thở không ra hơi, Đan Nguyên cũng sợ làm lão động khí sinh bệnh, vội cúi người cầu xin: “Phu tử, học trò biết sai rồi, xin người bớt giận!”
Lão tức giận quát lớn: “Biết sai thì phải sửa, từ nay chuyên tâm học hành. Nếu còn dám lười nhác nữa, đừng trách lão phu hạ thủ không lưu tình!”
Đan Nguyên vội gật đầu như giã tỏi, nào dám cãi lời nửa chữ.
Thấy nàng nhận lỗi thành tâm, lão phu tử mới chịu thu tay, hừ lạnh một tiếng: “Thế mới ra dáng học trò.”
Đan Nguyên thở phào nhẹ nhõm, trong lòng lại thầm than một tiếng: “Lão cổ hủ!”
Từ đó, dưới sự giám sát nghiêm ngặt của lão phu tử, cuộc sống nàng rơi vào vòng luẩn quẩn của sách vở, ngày ngày luyện chữ đọc sách, dậy còn sớm hơn gà, ngủ còn muộn hơn chó. Lại phải ứng phó đủ thứ bài tập và lời giáo huấn, quả thực khổ chẳng thể tả.
Chẳng hay chẳng biết, nhoáng cái nửa tháng đã trôi qua. Lão phu tử cũng dường như hiền hòa hơn đôi chút.
Hôm ấy, hiếm khi lão có việc không đến, Đan Nguyên liền thoải mái ngồi nơi án thư, thảnh thơi phơi nắng, an nhàn lười biếng. Nào ngờ vừa lim dim được một khắc, ngoài cửa liền vang lên tiếng gõ.
Nàng giật mình như bị điện giật, vội chộp lấy một quyển sách, ngồi nghiêm lại giả vờ đọc. Nào ngờ chỉ thấy Tri Thư bước vào.
Đan Nguyên lập tức thở phào: “Là ngươi à? Hù ta một phen chết khϊếp.”
Tri Thư bước tới, nói khẽ: “Tiểu thư, Vân Lô huyện chủ đến rồi.”