Đan Nguyên giật nảy người: “Vân Lô huyện chủ? Nàng tới làm gì?”
Tri Thư lắc đầu, cũng chẳng rõ nguyên cớ.
Đúng lúc ấy, một giọng nói trong trẻo mà trêu chọc vang lên từ ngoài cửa: “Sao? Bản huyện chủ đến thăm ngươi, chẳng lẽ lại không được hoan nghênh ư?”
Theo lời vừa dứt, một nữ tử khoác váy áo lụa mỏng màu thủy lục từ ngoài cửa bước vào, dáng đi uyển chuyển, dung nhan kiều diễm, khóe môi nở nụ cười tươi như nắng sớm, quả là mỹ nhân khuynh thành.
Đan Nguyên vội đứng dậy hành lễ: “Tham kiến huyện chủ.”
Ngụy Vân Lô mỉm cười nhìn nàng, ánh mắt như mang vài phần hứng thú: “Ta nghe nói gần đây ngươi bị cấm túc trong viện, bèn qua xem thử. Những ngày qua... chắc ngươi sắp bị giam đến hóa dại rồi hả?”
Đan Nguyên không rõ trong hồ lô của nàng ấy rốt cuộc giấu thứ thuốc gì, chỉ đành da mặt dày chống đỡ: "Hiện giờ ta tai không nghe chuyện cửa sổ ngoài, lòng chỉ một mực chuyên tâm học đạo thánh hiền, sao lại thấy uất ức được chứ?"
Nghe vậy, Ngụy Vân Lô khẽ cười khinh, lời lẽ giễu cợt: "Nơi này chẳng có người ngoài, ngươi còn bày trò gì nữa?"
"Huyện chủ đến đây rốt cuộc là có dụng ý gì?" Đan Nguyên cảnh giác hỏi.
"Chẳng có dụng ý gì cả." Ngụy Vân Lô cười tươi như hoa, đưa mắt nhìn nàng chăm chú, rồi khẽ nghiêng người tiến lại gần: "Ta nghe nói ngươi là khách quen của Thiên Hương lâu, chuyện này có thật không vậy?"
Đan Nguyên ngỡ nàng ấy mượn cớ để bắt lỗi, vội vàng giải thích: "Quả thực có từng đến mấy lần, nhưng tuyệt không phải khách quen, chỉ là đôi khi theo bằng hữu đi uống mấy chén, ngoài ra không còn gì khác!"
Thấy nàng như gặp kẻ địch lớn, Ngụy Vân Lô liếc nàng một cái đầy khinh miệt: "Ngươi căng thẳng gì chứ, ta nào phải tới để hỏi tội ngươi. Nghe nói hôm nay Thiên Hương lâu mới tuyển thêm mấy cô nương, dung mạo đều cực kỳ xuất sắc, ta muốn gọi ngươi cùng đến xem cho vui."
Lời này khiến Đan Nguyên nhất thời sững người, cả kinh đến ngẩn ngơ.
Đường đường là Vân Lô huyện chủ, vậy mà lại muốn đến chốn thanh lâu?
Chuyện này nếu để nương nương trong cung biết được, chỉ sợ lại dấy lên một hồi sóng gió.
Nàng vội vàng xua tay từ chối: "Huyện chủ thân phận tôn quý, sao có thể hạ mình đến nơi phong trần tục khí kia, hạ quan thật sự không dám lĩnh mệnh!"
Nào ngờ, Ngụy Vân Lô lại bất chợt tiến sát bên nàng, hạ giọng nói nhỏ: "Ta nghe nói trong đám cô nương mới đến Thiên Hương lâu, có một người dung nhan tuyệt sắc, vừa khéo lại trùng tên với A Ỷ cô nương mà ngươi từng cứu. Ngươi không có chút lòng nghi ngại nào sao?"
Vừa nghe đến hai chữ "A Ỷ", sắc mặt Đan Nguyên lập tức đại biến.
Sao có thể như vậy được?
Rõ ràng nàng đã trao cho A Ỷ cô nương không ít ngân lượng, dặn nàng ấy phải sống cho thật tốt, sao lại có thể một lần nữa lưu lạc chốn hồng trần gió bụi?
Thấy vẻ mặt nàng đổi thay bất định, như mây tan rồi mây tụ, Ngụy Vân Lô lại đổ thêm dầu vào lửa, cười mà rằng: “Ta còn nghe nói, hôm nay sẽ chọn ra một vị hoa khôi mới trong đám cô nương mới tới, rồi sẽ mở cuộc đấu giá công khai ở Thiên Hương lâu, ai ra giá cao thì được người.”
Đan Nguyên lập tức thất sắc, gấp gáp hỏi: “Lời ngươi nói... đều là thực sao?”
Ngụy Vân Lô thản nhiên đáp: “Việc này cả thành đều hay biết, nếu ngươi không tin, cứ đi hỏi kẻ khác là rõ.”
Đan Nguyên tâm loạn như ma, trong đầu không ngừng hiện lên gương mặt đáng thương của A Ỷ, cùng đôi mắt đẫm lệ của nàng ấy.
Ngụy Vân Lô thấy giữa mày mắt nàng kia hiện rõ nỗi lo, trong lòng cười thầm, liền tiếp tục khích dụ: “A Ỷ cô nương nhan sắc như tiên giáng trần, nếu để nàng ấy rơi vào chốn thanh lâu, bị người giày vò, há chẳng phải quá đỗi đáng tiếc? Nếu ngươi thật sự không nỡ, chẳng bằng chuộc nàng về làm nha hoàn thϊếp thân của ngươi. Dù sao nhà họ Đan các ngươi cũng đâu thiếu bạc chuộc một người.”
Mày liễu của Đan Nguyên nhíu lại, như đang lưỡng lự chưa quyết.
“Thế nào, đi hay không?” Ngụy Vân Lô thúc giục.
“Đi!” Đan Nguyên nghiến răng, đáp dứt khoát.
“Thế mới phải.” Ngụy Vân Lô mỉm cười, nhân cơ hội ép tiếp: “Ngươi đáp ứng tự mình tới trước mặt Thánh thượng xin từ hôn, ta sẽ đưa ngươi ra ngoài.”
“Ngươi...”
Ngụy Vân Lô đầy vẻ đắc ý: “Một lời thôi, có đáp ứng hay không?”
“Được.” Đan Nguyên cắn răng, trừng mắt liếc nàng một cái.
Ngụy Vân Lô tâm tình khoái trá, phất tay nói: “Thành giao. Vậy ngươi mau chuẩn bị một phen, ta đi bẩm với phụ thân ngươi là muốn đưa ngươi ra ngoài dạo chơi, bồi dưỡng tình cảm.”
Đan Nguyên vội vã thay y phục, tất tả đi hội ngộ với Vân Lô huyện chủ. Hai người rời khỏi phủ Đan, một đường thẳng đến Thiên Hương lâu.