Đan Nguyên lập tức bước lên, cẩn thận đỡ lấy thân người yếu ớt của mẫu thân, giúp người tựa lưng vào đệm mềm, đoạn hai tay dâng bát thuốc đến trước mặt: “Mẫu thân, người uống từ từ, cẩn thận kẻo bỏng.”
Thuốc vừa trôi xuống bụng, sắc mặt Đan phu nhân mới dịu lại đôi phần, mày liễu dãn ra, đoạn chậm rãi dặn dò: “Nguyên nhi, nay con cũng đã lớn, chẳng thể cứ tiếp tục làm bừa như khi còn nhỏ. Phụ thân con nói chẳng sai, việc kết thân với họ Ngụy, không chỉ giúp cô cô con củng cố vị thế trong cung, mà còn là vì đường tương lai của chính con. Con vạn lần không nên cùng Vân Lô huyện chủ sinh thêm hiềm khích.”
Đan Nguyên hơi rũ mi mắt, nhất thời cứng lưỡi, chẳng biết nên đáp ra sao.
Từ lúc xuyên tới nơi này, nàng luôn tìm cách xa rời triều cục, chỉ mong tránh được vận mệnh Đan gia bị tịch thu tài sản, toàn tộc lưu đày như trong sách đã viết. Thế nhưng trong mắt người nhà chẳng hay biết gì, nàng chỉ là đứa con gái duy nhất bỗng đổi tính, từ một nữ lang phong tư tài mạo, trở nên phóng đãng tiêu dao, ngày ngày chẳng lo chính sự. Thất vọng là điều hiển nhiên, thở than là điều dễ hiểu, song cuối cùng vẫn chỉ có thể bất đắc dĩ chấp nhận.
Nhưng giờ phút này, đối diện với mẫu thân luôn thương yêu lo lắng, trong lòng nàng chợt dấy lên một trận hổ thẹn khôn cùng.
Liệu bản thân cứ tùy ý đổi thay như thế, thực sự là đúng sao?
Thấy nàng im lặng chẳng đáp, Đan phu nhân như chợt nghĩ tới điều gì, chân mày nhíu lại, hỏi: “Nguyên nhi, con một mực không muốn cưới Vân Lô huyện chủ, chẳng lẽ là... đã có người trong lòng ở bên ngoài rồi?”
Đan Nguyên lập tức xua tay, vội vàng phủ nhận: “Không có! Tuyệt đối không có!”
“Đã không có, vậy con vì cớ chi lại kiên quyết cự tuyệt hôn sự ấy?”
“Mẫu thân... nữ nhi...”
Chẳng lẽ lại nói, nàng vốn là kẻ từ thời hiện đại xuyên qua, đối với cuộc hôn nhân không tình cảm này, thật chẳng thể nào tiếp nhận nổi?
Đan phu nhân thấy nàng cứ ấp úng mãi, như muốn nói lại thôi, trong lòng càng thêm nghi hoặc, khẽ giục: “Rốt cuộc là chuyện gì, con cứ nói ra là được. Giấu trong lòng mãi chẳng mệt mỏi sao?”
Do dự hồi lâu, Đan Nguyên cuối cùng chỉ đành gượng đáp: “Mẫu thân... nữ nhi... nữ nhi còn nhỏ, chưa muốn thành thân sớm như vậy.”
“Đứa ngốc, như con mà còn nhỏ gì nữa?” Đan phu nhân trách yêu: “Con xem, nay đã là tuổi đôi tám, bên người đến một thị thϊếp cũng chẳng có. Ngoài kia người ta nói con sống phóng túng, không biết giữ lễ giáo, nhưng mẫu thân biết, đó đều là lời nhảm nhí. Con của ta, là người trong sạch nhất. Chỉ là mẫu thân không hiểu, vì cớ gì con lại phải giả vờ thành ra cái bộ dạng chẳng ra sao như thế?”
Đan Nguyên nhất thời nghẹn lời, cảm thấy nơi đáy lòng dâng lên từng đợt chua xót nhè nhẹ.
Nếu không phải là người từ thế giới khác tới đây, có lẽ nàng cũng như bao kẻ khác nơi cõi trần này — hưởng thụ cuộc sống ba thê bốn thϊếp, tả hữu ôm ấp mỹ nhân, vô lo vô nghĩ...
Thế nhưng, nàng chung quy vẫn là người của thời hiện đại. Lễ giáo nàng thấm nhuần từ thuở bé khiến nàng chẳng thể nào gả cho kẻ không có nửa phần cảm tình, lại càng chẳng thể chấp nhận chuyện ba thê bốn thϊếp. Nàng không phải người đạo đức cao thượng gì, chỉ là nhất thời chưa thể tiếp nhận quy củ nơi thế giới này mà thôi.
Tựa hồ càng sống lâu nơi đây, những điều thuộc về “hiện đại” trong nàng càng mờ nhạt, từng chút, từng chút bị đồng hóa bởi hoàn cảnh chung quanh. Sự thay đổi ấy khiến nàng sinh lòng hoang mang, nhưng rốt cuộc là tốt hay xấu, nàng cũng chẳng thể phân định rõ ràng.
“Nguyên nhi?” Đan phu nhân nhẹ gọi.
Đan Nguyên giật mình hoàn hồn: “Dạ?”
“Hôm nay con làm sao thế? Tâm trí cứ như để tận nơi nao.”
“Không có gì đâu ạ.” Nàng rũ mắt nhìn xuống, chẳng biết nên giải thích thế nào cho phải.
Đan phu nhân nhìn nàng, khẽ thở dài: “Thôi được rồi... Con cứ thử lui tới cùng Vân Lô huyện chủ trước đã. Nếu thực sự không hợp...” Nói tới đây, bà hơi ngập ngừng, đoạn hạ giọng như hạ quyết tâm: “Nếu thực chẳng thể hòa hợp, mẫu thân sẽ tự mình đến cầu phụ thân con nghĩ cách từ hôn. Con tuyệt đối không được vì việc này mà u sầu héo mòn, tổn hại thân tâm, biết chưa?”
Trong lòng Đan Nguyên dâng lên ngổn ngang trăm mối, tựa hồ bao cảm xúc không tên cuộn trào dâng lên.
“Nữ nhi tạ ơn mẫu thân... Người chớ nghĩ ngợi nhiều nữa, trước tiên nên an tâm tịnh dưỡng.”
“Ừm, con cũng đi nghỉ sớm đi.”
“Dạ, nữ nhi cáo lui.”
Đan Nguyên xoay người rời đi. Ánh mắt Đan phu nhân vẫn dõi theo bóng dáng nàng, mãi chẳng rời nổi.
Con gái của bà... Bà thật sự không nỡ...
Về tới viện, từng bước chân của Đan Nguyên như nặng thêm mấy phần. Trên đường, lòng nàng rối bời không yên.
“Tiểu thư! Tiểu thư!”
Một giọng gọi vọng tới, khiến nàng sực tỉnh.