A Ỷ rời khỏi Đan phủ, một mình lặng lẽ dạo bước trên con phố dài.
Gió xuân thổi nhẹ, mang theo chút lạnh đầu đêm. Nàng đi không mục đích, chẳng rõ bao lâu, bỗng phía sau truyền đến tiếng bước chân khe khẽ.
A Ỷ quay đầu lại, chỉ thấy Lâm Lang từ trong bóng tối bước ra, y phục gọn gàng, thần sắc cung kính, cúi người hành lễ: “Tham kiến điện hạ.”
A Ỷ khẽ phất tay, ra hiệu nàng đứng dậy, vẫn không nói một lời.
Lâm Lang lặng lẽ theo sau vài bước, thấp giọng hỏi dò: “Điện hạ, chẳng hay sự tình hôm nay... đã định đoạt thế nào?”
Vừa dứt lời, Lâm Lang liền cảm thấy mình hỏi thừa. Với phong tư dung mạo và thủ đoạn của điện hạ, sao có thể thất bại? Nữ tử kia, Đan Nguyên gì đó, há chẳng sớm đã rơi vào trong lòng bàn tay người?
Nào ngờ, còn chưa kịp nghĩ hết, điện hạ vốn luôn trầm ổn lại đột nhiên sắc mặt trầm xuống, không nói nửa lời, quay người sải bước rời đi.
Thấy vậy, Lâm Lang toàn thân chợt lạnh, theo phản xạ rụt cổ lại.
Chẳng lẽ... điện hạ, thất thủ rồi sao?
Trong khoảnh khắc, trong lòng nàng bất giác nhẹ nhõm đôi phần. Thì ra không phải chỉ có mình bất lực, mà là Đan Nguyên thực sự không phải nhân vật tầm thường, đến cả điện hạ cũng không chiếm được chút tiện nghi.
Một lát sau, A Ỷ dừng bước, giọng lạnh như băng: “Lập tức tra xét Đan Nguyên, thân thế, hành tung, tất cả phải nắm cho rõ. Còn nữa... phái người âm thầm theo dõi Đan phủ, hễ có dị động, lập tức báo về.”
Nàng híp mắt, giọng khẽ mà sắc tựa dao: “Bản cung không tin, lại không chế phục được một Đan Nguyên nho nhỏ!”
Tiễn A Ỷ đi rồi, Đan Nguyên lại bị phụ thân nàng - Đan Vạn Kim, nghiêm khắc rầy la một phen.
“Ta đã sớm cảnh cáo ngươi, Vân Lô huyện chủ kia chính là cháu ruột của Hoàng hậu nương nương, nhân duyên hôn phối lần này là cơ hội tốt để cùng họ Ngụy nối lại giao hảo. Ngươi lại cố tình không nghe, giờ thì hay rồi, chọc giận cả Hoàng hậu nương nương, tới khi đó, bên cô cô ngươi định thu xếp thế nào?!”
“Phụ thân bớt giận, nữ nhi biết lỗi rồi.”
Đan Nguyên nhận sai mà giọng điệu hời hợt, khiến phụ thân nàng giận đến hừ một tiếng, song cũng chỉ còn biết bất lực.
Nữ nhi nhà hắn, từ nhỏ đã thông minh lanh lợi, nhưng lại không biết chừng mực. Nếu không nhờ có họ Đan làm chỗ dựa, chỉ sợ sớm đã rước họa vào thân!
Hắn thở dài nặng nề, giọng nói mang vài phần hận sắt không thành thép: “Gần đây hành xử của ngươi thật quá mức hồ đồ, phạt ngươi ở trong phủ đóng cửa suy nghĩ một tháng, hảo hảo tự tỉnh ngộ. Nếu còn tái phạm, quyết không khoan dung!”
Đan Nguyên lập tức kêu lên một tiếng đau khổ: “Phụ thân...”
Lời còn chưa dứt, Đan Vạn Kim đã trừng mắt quát lớn: “Sao? Ngươi còn dám có ý kiến?”
“Không dám!”
Thấy phụ thân thực sự nổi giận, Đan Nguyên vội thu lại vẻ cợt nhả, lái sang chuyện khác: “Phụ thân, thân thể mẫu thân hiện ra sao? Nữ nhi muốn đến thăm người trước.”
Đan Vạn Kim lúc này mới dịu đi đôi phần, gật đầu: “Đi đi, chăm sóc mẫu thân ngươi cho tốt, đừng chọc giận bà thêm nữa. Gần đây tinh thần bà càng lúc càng kém, đêm đêm thường giật mình tỉnh giấc.”
“Nữ nhi hiểu rồi, giờ sẽ qua thăm mẫu thân.”
Dứt lời, Đan Nguyên vội vã đi về chỗ ở của Đan phu nhân.
Vừa bước vào nội viện, liền ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc phả tới. Nàng hít sâu một hơi, nhanh chân bước vào trong.
Đẩy cửa phòng ra, chỉ thấy quanh giường đã vây đầy nha hoàn và bà tử. Đan phu nhân nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, nhắm mắt dường như đang ngủ.
Một nha hoàn đứng bên bưng chén thuốc, trông thấy Đan Nguyên tiến vào liền kính cẩn hành lễ: “Nữ lang đã tới. Phu nhân không chịu uống thuốc, xin người khuyên bảo thêm.”
Đan Nguyên khẽ gật đầu, bước tới bên giường, thấy Đan phu nhân vẫn nhắm nghiền đôi mắt, sắc diện tiều tụy yếu ớt, bất giác trong lòng xót xa.
“Mẫu thân!” Nàng nắm lấy tay người, nhẹ nhàng khẽ gọi.
“Nguyên nhi...” Đan phu nhân nghe tiếng bèn chậm rãi mở mắt, gắng gượng nở nụ cười với nàng, rồi lại chậm rãi nhắm lại, tựa như rất mệt mỏi.
Thấy dáng vẻ ấy của mẫu thân, lòng Đan Nguyên càng thêm đau đớn.
Nàng siết tay bà, dịu giọng an ủi: “Mẫu thân, người hãy uống thuốc trước đã. Đợi người bình phục, nữ nhi sẽ đưa người ra ngoài kinh thành, tới chùa cầu phúc.”
Nghe lời này, khóe mắt Đan phu nhân rơi xuống một giọt lệ.
“Nguyên nhi, thân thể ta, ta tự hiểu rõ. Điều duy nhất ta không yên tâm, chính là con. Nếu ta có mệnh hệ gì, một mình con cô quạnh, không ai che chở, đến lúc ấy... con biết xoay sở thế nào đây?”
“Mẫu thân... xin người chớ nói vậy. Người nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi, giờ hãy mau uống thuốc đi đã.”
Đan Nguyên không muốn để mẫu thân nói thêm lời chẳng lành, liền vội vàng thúc giục.
Đan phu nhân khẽ gật đầu, ôn tồn bảo: “Nguyên nhi, con dìu mẫu thân ngồi dậy trước đã.”