Lầm Tưởng Nữ Đế Bệnh Kiều Là Tiểu Thiếp Mà Nuôi Dưỡng

Chương 12

Nàng bước lên vài bước, sau khi hành lễ mới cất giọng điềm đạm: "Tham kiến nương nương, huyện chủ. Hôm nay người đến đây vội vã như vậy, chắc hẳn là có điều hiểu lầm chăng?"

"Hiểu lầm gì chứ?" Vân Lô huyện chủ cười lạnh một tiếng, giọng mỉa mai: “Ta chính mắt thấy ngươi kim ốc tàng kiều*, còn định chối sao?”

(*Kim ốc tàng kiều: ẩn dụ chuyện giấu người yêu trong nhà riêng)

Thấy tình hình không ổn, Ninh phi vội lên tiếng hòa giải: "Huyện chủ, xin đừng vội. Cứ nghe Nguyên nhi giải thích đã."

Nói rồi, bà kín đáo liếc mắt ra hiệu cho Đan Nguyên, ý bảo nàng nên nhanh chóng xoa dịu tình hình.

Đan Nguyên hiểu ý, nhưng nàng lại chẳng hề muốn làm theo.

Cuộc hôn sự do hoàng gia ban tặng này, vốn là do chính cô mẫu nàng — Đan Ninh Khê — dốc lòng cầu xin, nhằm thắt chặt quan hệ giữa nhà mẹ đẻ của hoàng hậu là họ Ngụy và Đan gia.

Cô mẫu nàng vốn tên Đan Ninh Khê, xuất thân thương nhân, lúc mới tiến cung dù được sủng ái nhưng địa vị thấp. Sau khi sinh hạ Cửu công chúa thì không thể tự mình nuôi nấng. Khi ấy, hoàng hậu nhiều năm không con, bà liền chủ động lấy lòng, đưa con gái cho hoàng hậu nhận làm danh nghĩa thân sinh.

Từ đó về sau, hoàng hậu mãi không sinh được con trai, đành xem Cửu công chúa như cốt nhục mà nuôi lớn. Còn Đan Ninh Khê thì nhờ vậy dần đứng vững trong hậu cung, được phong làm phi. Hai người bắt đầu liên thủ, cố gắng nâng đỡ Cửu công chúa, âm thầm tranh đoạt ngôi Thái nữ.

Mà hôn sự giữa nàng và Vân Lô huyện chủ, chính là nước cờ để củng cố liên minh giữa hai nhà, khiến họ Ngụy và Đan gia cùng lên chung một chiếc thuyền.

Nhưng Đan Nguyên không muốn trở thành vật hi sinh cho một cuộc liên hôn chính trị, càng không muốn vì đại cục mà uất ức chính mình.

Thấy nàng mãi không trả lời, sắc mặt Đan Ninh Khê trầm xuống, giọng cũng cao hẳn lên: "Nguyên nhi, con nói gì đi chứ!"

Đan Nguyên thản nhiên đáp lời, giọng điệu bình tĩnh nhưng dứt khoát: "Cô mẫu, con không hề nuôi dưỡng ai bên ngoài cả. Vị cô nương đó chỉ là tình cờ gặp gỡ, đêm qua con chẳng qua là thuận tay cứu nàng ấy, không hề có ý gì khác."

Sắc mặt Vân Lô huyện chủ lập tức sa sầm, chất vấn gay gắt: "Vậy ngươi nói thử xem, tại sao lại xuất hiện ở Thiên Hương Lâu?"

Đan Nguyên: "..."

Chuyện uống hoa tửu là thật — cái này không chối được, mà nàng cũng chẳng có ý định chối.

Nàng cố ý làm ra vẻ ngả ngớn, khóe môi cong cong, cười hì hì nói: “Chỉ là nghe bằng hữu bảo nơi ấy mới có vài mỹ nhân tới, ta liền ghé qua uống mấy chén mà thôi.”

Nghe vậy, Vân Lô huyện chủ tức giận trừng mắt nhìn nàng: “Ngươi còn dám nói nữa sao!”

Đan Nguyên khẽ nhún vai, giọng điệu thản nhiên: “Có chi to tát đâu, chỉ là chơi bời chút đỉnh, chẳng đáng bận tâm.”

Vân Lô huyện chủ giận đến mức hai má đỏ bừng, quát lên: “Ngươi thân là nữ nhi chưa xuất giá, lại suốt ngày lui tới Thiên Hương Lâu tìm hoan chuốc lạc, bản huyện chủ quyết sẽ không gả cho hạng ăn chơi như ngươi!”

Thấy thế, Đan Ninh Khê vội bước lên hòa giải: “Nàng chỉ là ăn nói hồ đồ thôi, sau này trong nhà tất sẽ nghiêm khắc dạy dỗ. A Lô chớ nên chấp nhặt làm gì.”

Vân Lô hừ lạnh một tiếng, còn chưa kịp mở miệng, đã thấy Tri thư hấp tấp chạy vào.

“Tiểu thư, A Ỷ cô nương vẫn đang quỳ ngoài phủ, nói nếu không gặp được người thì quyết không rời đi. Nô tỳ thấy nàng đáng thương, không dám chậm trễ, đành vào bẩm báo.”

Nghe vậy, Đan Ninh Khê lập tức nhíu mày: “Cô nương A Ỷ kia là ai?”

Vân Lô cướp lời, giọng l*иg đầy mỉa mai: “Chẳng phải là tiểu thϊếp ngoài phủ của nàng ta sao? Không ngờ gan cũng lớn thật, dám tới tận cửa gây chuyện!”

Vừa nói, ánh mắt nàng ấy nhìn về phía Đan Nguyên, lộ ra tia vui sướиɠ khi thấy người gặp họa.

Nghe vậy, sắc mặt Đan Ninh Khê lập tức trầm xuống: “Loại nữ tử vô lễ như thế, còn không mau đuổi ra ngoài?”

Sợ A Ỷ bị liên lụy, Đan Nguyên vội vàng lên tiếng: “Thưa cô mẫu, nàng ấy chỉ là người ta tình cờ cứu được, không phải ngoại thất gì cả. Nay A Ỷ đã tới, chi bằng để nàng ấy vào, tự mình nói rõ mọi chuyện.”

Nghe lời ấy, sắc mặt Đan Ninh Khê mới dịu đi đôi chút. Ngay lúc đó, phụ thân Đan Nguyên cũng vừa bước vào sảnh.

Ông gật đầu với Đan Ninh Khê, rồi quay sang Tri thư phất tay: “Nguyên nhi đã lên tiếng, vậy thì dẫn vị cô nương kia vào đi.”

Tri thư lĩnh mệnh lui ra.

Chốc lát sau, nàng dẫn A Ỷ bước vào phòng.

Chỉ thấy nàng ấy mặc một bộ váy trắng đơn giản, làm làn da trắng mịn như tuyết càng thêm nổi bật. Dáng người mảnh mai, chiếc eo nhỏ nhắn, đôi mắt cụp xuống đầy rụt rè, lại mang theo chút thẹn thùng, đôi mắt long lanh lay động, khiến người ta nhìn vào không khỏi mềm lòng.