Lầm Tưởng Nữ Đế Bệnh Kiều Là Tiểu Thiếp Mà Nuôi Dưỡng

Chương 11

Thấy sắc mặt nha hoàn đầy kinh hoảng, lòng Đan Nguyên cũng khẽ run. Phụ thân nàng nổi giận thì thật có thể xuống tay không nể tình.

Nghĩ vậy, nàng liền nói: “Ta lập tức trở về.”

Nói rồi cũng chẳng kịp thay y phục, chỉ khoác tạm một lớp áo ngoài rồi vội vã bước ra ngoài.

Vừa tới cửa đã bất ngờ chạm mặt A Ỷ, người đang đứng nơi bậc thềm như đã chờ đợi từ lâu.

Thấy nàng bước ra, A Ỷ mặt đầy lo lắng, khẽ nói: “Đan nữ lang, thật xin lỗi... đều là do ta liên lụy đến người, hại người...”

Nàng ấy vừa nói, vành mắt đã đỏ hoe, vừa lau lệ vừa len lén nhìn Đan Nguyên.

Nhìn thấy bộ dạng sắp khóc ấy, lòng Đan Nguyên lập tức mềm nhũn, vội an ủi: “A Ỷ cô nương đừng nghĩ ngợi nhiều, chuyện này chẳng liên quan đến ngươi.”

“Đan nữ lang, xin người đừng dỗ ta nữa.” A Ỷ gượng cười một tiếng: “Hay là... để ta cùng đi, cũng tiện giải thích với biểu tiểu thư, mong nàng ấy hiểu rõ phải trái, sẽ không trách oan người.”

“Không cần đâu.”

“Nhưng... nếu ta không đi, chỉ e biểu tiểu thư sẽ nghĩ người chột dạ.”

Đan Nguyên lại lắc đầu: “A Ỷ cô nương, chuyện này thật không can hệ gì đến ngươi. Cô nương cứ về nghỉ ngơi cho tốt, ta xử lý xong sẽ trở lại.”

A Ỷ khẽ gật đầu, ngoan ngoãn đáp: “Vâng, Đan nữ lang đi thong thả.”

Nàng lặng lẽ đưa mắt tiễn Đan Nguyên rời phủ, đến khi bóng dáng khuất xa mới xoay người trở vào phòng. Nụ cười bên môi dần dần tan biến, thay vào đó là ánh mắt lạnh lẽo sắc bén lóe lên trong đáy mắt.

Xem ra, mối hôn sự giữa hai nhà Đan - Ngụy sắp bị nàng phá tan. Khi đó, nàng liền có thể chia ra từng người mà đối phó, báo thù huyết hận của song thân năm xưa.

Đan Nguyên vội vã trở về Đan phủ, vừa bước vào đã bị người đưa thẳng tới thư phòng.

Phụ thân nàng đang đi tới đi lui trong phòng, vẻ mặt bực dọc. Nghe thấy tiếng mở cửa, ông lập tức xoay người lại. Thấy là Đan Nguyên, sắc mặt ông tức thì trầm xuống, giận dữ quát: “Quỳ xuống cho ta!”

Đan Nguyên vẫn đứng yên, đối diện ánh mắt như muốn thiêu đốt của phụ thân, giọng điệu bình tĩnh: “Phụ thân, nữ nhi không rõ mình đã phạm lỗi gì?”

Thấy nàng không nhận sai, lửa giận trong lòng Đan phụ càng bốc cao, quát lớn: “Ngươi còn dám hỏi? Đêm qua ngươi đi đâu hoang đàng? Có biết bản thân đã gây ra tai họa lớn đến nhường nào không?”

Đan Nguyên trầm giọng đáp: “Nữ nhi hôm qua chỉ cùng vài bằng hữu tới Thiên Hương lâu uống chút rượu, tình cờ cứu được một cô nương sa cơ, nên tạm đưa nàng ấy về chỗ ở để dưỡng thương.”

Đan phụ cười lạnh: “Ngươi cho rằng ta là kẻ ngu sao? Đến Thiên Hương lâu cứu người sa cơ? Sao ngươi không nói mình là Quan Âm Bồ Tát, chuyên phổ độ kỹ nữ chốn phong trần đi?”

Ông giận đến mặt mày sầm lại, hận không thể lập tức đánh cho Đan Nguyên một trận mới hả giận.

Đan Nguyên: “...”

Thật sự là đả kích người quá đáng rồi đó!

Nàng bất đắc dĩ phân trần: “Phụ thân, những lời nữ nhi nói đều là thật. Nếu người không tin, có thể sai người tới Thiên Hương lâu dò hỏi. Còn cô nương kia, hiện đang ở trong viện của nữ nhi, an dưỡng thương thế.”

Nghe vậy, sắc mặt Đan phụ rốt cuộc cũng dịu đi đôi phần.

Thấy có chuyển biến, Đan Nguyên liền chen lời: “Những gì nữ nhi nói đều là thật lòng, nữ nhi chưa từng dối gạt phụ thân.”

Đan phụ bất giác tin thêm vài phần. Dẫu sao ông cũng hiểu rõ nữ nhi mình, tuy bình thường có phần phóng túng, nhưng chưa từng làm chuyện đại nghịch bất đạo như bao dưỡng ngoại thất.

Nghĩ đến Vân Lô huyện chủ, Đan phụ lại khẽ thở dài: “Vậy thì, chuyện này vì sao lại đến tai nàng ta, còn kinh động cả đến hoàng hậu nương nương?”

Đan Nguyên ấm ức đáp: "Đêm qua, Vân Lô huyện chủ đột nhiên xông vào nơi ở của nữ nhi tại Lưu Thủy hạng, bắt ép nữ nhi vào cung cầu xin thánh thượng thoái hôn. Nữ nhi không thuận theo, nàng ta liền lấy cớ nữ nhi nuôi ngoại thất, vu tội không phân rõ trắng đen.”

Đan phụ nhíu mày: “Ý ngươi là, huyện chủ vốn đã bất mãn với hôn sự này?”

Đan Nguyên vội gật đầu: “Quả thực là vậy, huyện chủ xưa nay đã muốn từ hôn, nay còn muốn đổ oan cho Đan gia, khiến chúng ta mang danh bất kính với thánh ân.”

Đan phụ trầm ngâm, mặt mày ngưng trọng: “Chuyện đã tới mức này, lại vào tai cung đình, chỉ e khó lòng dàn xếp cho êm thấm.”

Ông thở dài: “Thôi được, ngươi hãy mau đến tiền sảnh, gặp mặt quận chúa, đem mọi chuyện phân minh rõ ràng. Dù có phải từ hôn, thì Đan gia chúng ta cũng không thể mang tiếng là kẻ có lỗi.”

“Nữ nhi hiểu rồi, xin phụ thân yên tâm.”

Nói đoạn, Đan Nguyên vội vàng đi về phía tiền sảnh.

Khi nàng tới nơi, chỉ thấy Ninh phi cùng huyện chủ Vân Lô đã ngồi nơi thượng vị từ lâu, nét mặt mỗi người một khác: người thì cao ngạo lạnh lùng, kẻ thì nhẫn nại như băng mỏng mùa xuân.