“Đứng lại!” Vân Lô huyện chủ đưa tay cản bước, cứng giọng: “Nếu ngươi không đồng ý, hôm nay đừng hòng rời khỏi nơi này!”
“Thế thì huyện chủ đã là người vô lý rồi.”
Đan Nguyên khẽ thở dài, giọng mang theo đôi phần bất đắc dĩ: “Nếu huyện chủ thật sự muốn gây sự, ta chỉ đành đi thỉnh các trưởng bối ra mặt, đến khi ấy chỉ sợ...”
“Ngươi dám!” Vân Lô huyện chủ trợn mắt nhìn nàng, trong lòng vừa giận vừa hận.
Nàng hao tâm tổn trí mới thuyết phục được Hoàng hậu cô cô cho nàng hồi kinh, vốn định mượn cơ hội này phá bỏ hôn sự. Nào ngờ Đan Nguyên lại không biết điều đến thế.
Đan Nguyên chẳng buồn dây dưa thêm, bước tránh qua nàng, xoay người định vào trong.
“Này! Đan Nguyên, đứng lại cho ta!”
Thấy Đan Nguyên cứ thế mà đi, Vân Lô huyện chủ tức giận vô cùng, vội vàng đuổi theo: “Ngươi đứng lại cho ta!”
Đan Nguyên vờ như chẳng nghe thấy, vẫn một mạch đi tiếp, cho đến khi một bóng người thướt tha từ hành lang bước ra, nàng mới dừng bước, ngẩng đầu nhìn sang.
Chỉ nghe giọng nói mềm mại dịu dàng vang lên: “Đan nữ lang, vừa rồi nơi viện tựa hồ có tranh cãi, không biết có chuyện gì xảy ra?”
Nói đoạn, ánh mắt nàng dừng lại nơi Vân Lô huyện chủ, thoáng ngập ngừng: “Vị này là?”
Đan Nguyên liếc sang huyện chủ, biết thân phận nàng không tiện tiết lộ, đành bịa lời nói dối: “Vị này là biểu muội xa của ta, tên gọi... A Lô.”
A Ỷ khẽ cúi người hành lễ, giọng ngoan ngoãn: “Tham kiến biểu tiểu thư.”
Vân Lô huyện chủ đảo mắt đánh giá A Ỷ từ đầu đến chân, vẻ mặt nghi hoặc: “Ngươi là ai? Đan Nguyên gọi ngươi là ‘A Ỷ’, chẳng lẽ...”
Nói đến đây, nàng chợt giật mình như hiểu ra điều gì, ánh mắt đầy vẻ châm biếm: “Chẳng lẽ ngươi là... thϊếp thất nàng nuôi ở bên ngoài?”
Nghe vậy, mặt A Ỷ đỏ bừng, bối rối nhìn về phía Đan Nguyên, hoàn toàn không biết phải nói sao cho phải.
Đan Nguyên nhíu chặt mày: “Biểu... biểu muội chớ nói năng hồ đồ!”
“Ôi chao, thế nào? Lộ tẩy rồi à?” Vân Lô huyện chủ nhếch môi đầy đắc ý: “Đan Nguyên ngươi thật to gan! Ta nhất định sẽ về bẩm với cô cô, ngươi nuôi tư thất bên ngoài, ta phải hủy hôn! Để xem ngươi còn lý do gì mà chối!”
A Ỷ bị dọa đến sắc mặt tái nhợt, hấp tấp giải thích: “Không... không phải như vậy... biểu tiểu thư, ngài hiểu lầm rồi...”
Nhưng Vân Lô huyện chủ căn bản không chịu nghe, chỉ hừ lạnh một tiếng, ném lại một câu: “Ngươi cứ đợi đấy!”
Rồi kiêu ngạo quay người, nhẹ nhàng nhún người lộn qua tường, biến mất trong màn đêm.
A Ỷ nhìn theo bóng lưng nàng khuất dần, trong đôi mắt ngập đầy bất an và lo lắng: “Đan nữ lang, biểu tiểu thư đã hiểu lầm rồi... phải làm sao bây giờ?”
Đan Nguyên đưa tay xoa trán, đầu đau như búa bổ, đáp lời: “A Ỷ cô nương cứ về nghỉ trước đi. Việc này... để ta xử lý.”
“Nhưng mà...”
“Không sao đâu.” Đan Nguyên dịu giọng trấn an, ánh mắt bình tĩnh như nước hồ thu.
A Ỷ thấy nàng trấn định, khẽ gật đầu: “Vậy... ta về phòng trước. Đan nữ lang cũng nên nghỉ sớm.”
Đan Nguyên gật đầu, mắt dõi theo bóng dáng thon thả của A Ỷ dần khuất sau rèm trúc, không khỏi thở dài một hơi.
Chỉ mong... lần này thật sự có thể thành công thoái hôn vậy.
Suốt một đêm dài, Đan Nguyên chẳng thể nào ngủ yên.
Bị hương tín ảnh hưởng, trong lòng nàng tựa có lửa đốt, vừa nhắm mắt lại liền hiện lên dáng vẻ thẹn thùng e lệ của A Ỷ cô nương khi để nàng bôi thuốc.
Cảm giác ấm áp, mềm mại như ngọc kia tựa như in sâu trong tâm khảm, khiến lòng nàng rối bời, tâm thần không yên. Đan Nguyên thầm niệm thanh tâm chú không biết bao nhiêu lượt, song cũng chẳng có bao nhiêu hiệu nghiệm.
Mãi đến khi trời vừa hửng sáng, cơn buồn ngủ mới nặng trĩu đè lên mi mắt, nhưng nàng vừa mới nhắm mắt được chốc lát, thì một trận gõ cửa ồn ào đã làm nàng giật mình tỉnh giấc. Cơn giận bốc lên tận đầu, suýt chút nữa là muốn siết cổ kẻ phá mộng của nàng.
“Tiểu thư... tiểu thư không ổn rồi, mau mở cửa đi!”
Không đúng, giọng này... nghe như là tri âm bên mình – nha hoàn Tri Thư. Cớ gì sáng sớm nàng ấy đã tới đây?
Đan Nguyên giật mình ngồi bật dậy, vội vã mặc xiêm y ra mở cửa. Quả nhiên thấy Tri Thư đứng ngoài, thở không ra hơi, sắc mặt tràn đầy lo lắng.
Thấy nàng, Tri Thư như thấy cứu tinh, vội vàng thưa: “Tiểu thư, không hay rồi, xảy ra chuyện lớn rồi.”
“Có chuyện gì mà hoảng hốt đến thế?”
Tri Thư thở hổn hển: “Huyện chủ... huyện chủ theo quý phi nương nương tới phủ rồi, nói người bao dưỡng ngoại thất, còn đòi hủy hôn. Phu nhân giận đến suýt ngất xỉu, lão gia đã mời Thái y tới khám bệnh rồi.”
Đan Nguyên không ngờ Vân Lô huyện chủ lại ra tay nhanh như vậy, chưa tới một ngày đã tìm đến tận phủ.
Nàng khẽ chau mày, trấn định phân phó: “Ngươi đừng hoảng, ta lập tức hồi phủ.”
“Nhưng mà...” Tri Thư muốn nói lại thôi, hồi tưởng lại bộ dáng lão gia nổi trận lôi đình, không khỏi lo lắng: “Lão gia lần này thật sự giận lắm, nói muốn thi hành gia pháp, chỉ sợ...”