Vẫn là hiện đại tốt hơn... Chỉ không biết, nàng còn có cơ hội quay về hay không.
Nàng khe khẽ thở dài, xoay người định trở lại phòng nghỉ ngơi, thì bỗng thấy một bóng người thoáng lướt qua trên tường viện.
Tâm nàng chợt siết chặt, thầm nhủ: “Người đến... chẳng lành!”
Nàng nhanh chóng ẩn mình sau gốc quế, nín thở, rút ra đoản đao bén nhọn giắt nơi thắt lưng.
Chỉ thấy bên kia tường viện, một nữ tử thân hình thon thả đứng yên trên đỉnh tường. Một thân hồng y rực rỡ làm nổi bật vóc dáng uyển chuyển yểu điệu, mái tóc đen như thác đổ trùm xuống, che khuất nửa bên mặt. Thế nhưng đôi mắt kia lại sáng ngời linh động, phảng phất nét tinh ranh đầy nghịch khí.
Nửa đêm canh ba trèo tường phủ nàng... lại là một nữ tử thân mang khí vận của nữ phu nhân?
Đan Nguyên quả thực chấn kinh không nhẹ.
Nàng tĩnh tâm quan sát, chỉ thấy người nọ từ trên tường phi thân đáp xuống. Thân pháp tuy nhẹ nhàng linh hoạt, song khi tiếp đất lại vang lên một tiếng trầm đυ.c, hiển nhiên khinh công vẫn chưa đến mức thuần thục.
Đan Nguyên lúc ấy mới hơi thở phào nhẹ nhõm, trong lòng thầm định: đối phương công lực chẳng cao hơn mình.
Nàng bước ra khỏi bóng cây quế, lạnh giọng quát hỏi: “Cô nương đêm hôm lẻn vào tư viện, chẳng hay có chuyện gì chỉ giáo?”
Người kia rõ ràng sững lại, tựa hồ không ngờ bị Đan Nguyên bắt gặp. Song chỉ chớp mắt, nàng đã khôi phục vẻ tự nhiên, ngẩng đầu đánh giá Đan Nguyên, không đáp mà hỏi ngược lại: “Ngươi chính là Đan Nguyên?”
“Không sai.” Đan Nguyên không né tránh, thản nhiên thừa nhận.
Người nọ nghe xong liền bật cười khẽ, thanh âm thanh thúy êm tai, lại mang theo vài phần nghịch ngợm, như tiếng chuông bạc vương nơi tai: “Không ngờ ngươi cũng có chút bản lĩnh, xem ra ta xem thường ngươi rồi.”
Đan Nguyên nhíu mày: “Cô nương rốt cuộc là ai?”
Nàng kia lại cười khanh khách: “Ngươi đoán xem.”
Đan Nguyên bắt đầu mất kiên nhẫn, giọng trầm xuống: “Nếu cô nương không có việc gì khác, xin mời rời khỏi phủ tại hạ sớm một chút. Bằng không... đừng trách Đan mỗ không khách khí.”
“Tuổi còn nhỏ mà cổ hủ như vậy, thật là nhàm chán.” Nàng kia hừ khẽ một tiếng, như có chút không vui, đoạn từ bên hông lấy ra một khối ngọc bội, vung tay ném qua: “Cho ngươi!”
Đan Nguyên đưa tay tiếp lấy. Chỉ thấy khối ngọc kia xanh biếc thuần khiết, hình bán nguyệt, chính giữa khắc một đôi uyên ương sống động như thật, dưới ánh trăng tỏa ra hào quang nhu hòa dịu nhẹ. Nàng thoáng sững người, vội từ trong ngực áo lấy ra một miếng ngọc khác tương tự, ghép hai mảnh lại, tức khắc hợp thành một cặp uyên ương đồng tâm kết.
Đan Nguyên nhìn chằm chằm vào ngọc bội vài giây, bỗng ngẩng đầu, giọng mang ba phần kinh ngạc: “Ngươi là... Vân Lô huyện chủ?”
“Chính là bản huyện chủ.” Nàng áo đỏ khẽ cong môi cười, ánh mắt giảo hoạt: “Sao? Ngươi ngạc nhiên đến vậy?”
Đan Nguyên liên tục lắc đầu: “Không phải, chỉ là thật không ngờ... huyện chủ lại đích thân hạ cố tìm đến hàn xá.”
“Hừ~” Nàng kia lạnh lùng hừ một tiếng, thần sắc cao ngạo: “Ngươi tưởng bản huyện chủ muốn tới đây lắm sao? Ta đến là để cảnh cáo ngươi, lập tức tiến cung thỉnh chỉ hủy hôn. Bản huyện chủ tuyệt đối không lấy một kẻ chỉ biết nuôi gà chọi chó, du ngoạn thanh lâu như ngươi!”
Bị đối phương khinh rẻ thẳng thừng, Đan Nguyên trong lòng vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ.
Xem ra cái danh “phong lưu công tử” nàng khổ tâm tạo dựng quả thật vang xa. Đến cả huyện chủ tận nơi biên ngoại cũng nghe danh mà vội vã đến đây tìm cách thoái hôn.
Mà khổ nỗi, nàng vốn cũng định để Vân Lô huyện chủ này chủ động tiến cung cầu chỉ hủy hôn kia chứ! Ai dè đối phương cũng chẳng phải kẻ hồ đồ, lại muốn nàng ra mặt làm kẻ xấu.
Đan Nguyên trong lòng thầm tính toán. Nếu nàng chủ động thỉnh chỉ hủy hôn, chẳng khác nào phạm vào đại bất kính, tội danh ấy không phải chuyện đùa. Dù Thánh thượng có lòng khoan dung, chỉ e người trong tộc cũng chẳng dễ dàng tha thứ cho nàng.
Nghĩ đến đây, nàng liền nghiêm mặt từ chối: “Không thể được. Ta sao có thể dám làm ra chuyện đại bất kính như thế? Huyện chủ là cháu gái thân cận của Hoàng hậu nương nương, tình như mẫu nữ, nếu đích thân huyện chủ mở miệng, Thánh thượng ắt sẽ suy xét chu toàn, tuyệt không trách phạt.”
Nghe Đan Nguyên không chịu mắc bẫy, Vân Lô huyện chủ liền thẹn quá hóa giận, dung nhan xinh đẹp thoáng lạnh, giận dữ quát lên: “Đan Nguyên, ngươi đúng là rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!”
Đan Nguyên nhún vai, mỉm cười nhàn nhạt: “Không dám, huyện chủ chớ hiểu lầm. Ta cũng chẳng phải kẻ không thức thời. Chỉ là việc này hệ trọng, không thể hồ đồ quyết định.”
Dứt lời, nàng đưa ngọc bội trả lại, khẽ khàng khuyên nhủ: “Huyện chủ nên sớm hồi phủ, kẻo bị người ngoài trông thấy, lại tổn hại danh tiết.”
Vân Lô huyện chủ nghẹn lời, giậm chân: “Ngươi...”
Đan Nguyên thấy nàng có vẻ còn định dây dưa, bèn ôn hòa nói: “Huyện chủ nếu chẳng còn chuyện gì khác, tại hạ xin cáo hồi nghỉ ngơi.”