Đan Nguyên lúng túng vô ngần, chỉ sợ kinh động đến nàng ấy, đành cắn răng tiếp tục thay A Ỷ thoa dược.
Ngón tay nóng bỏng hòa cùng dược cao mát lạnh, chậm rãi lướt qua làn da trắng như tuyết. A Ỷ toàn thân cứng đờ, hô hấp bỗng trở nên gấp gáp, tựa như trong thân thể có một đốm lửa nhỏ đang lặng lẽ bùng cháy, khiến lòng nàng cũng dần dậy sóng.
"Ưʍ... Đan nữ lang... tay của người... sao mà nóng thế..." Giọng A Ỷ mềm nhẹ uyển chuyển, như tiếng tơ ngân bên tai nàng.
Hơi thở Đan Nguyên bỗng chốc dồn dập, nàng vội vàng hít sâu một hơi, cố nén ngọn sóng trào đang cuộn lên trong l*иg ngực, khẽ khàng nói: "Xin cô nương đừng động, lát nữa sẽ xong ngay thôi."
"Được." A Ỷ ngoan ngoãn ngồi trên ghế, không dám nhúc nhích.
Đợi đến khi đầu ngón tay Đan Nguyên lại một lần nữa chạm lên da thịt nàng, A Ỷ khẽ run rẩy, đầu mũi chợt ngửi được một làn hương mơ hồ thoang thoảng, dường như là trầm hương gỗ mun, vừa thanh vừa nồng, thấm tận tâm can, khiến lòng nàng ngứa ngáy khó nhịn. Ngọn lửa trong thân thể như được tưới thêm dầu, bừng cháy dữ dội, thiêu đốt đến mức toàn thân nàng mềm nhũn, suýt chẳng ngồi vững.
Nàng vậy mà... vậy mà lại...
Tên lưu manh này lại dám đường hoàng như thế phóng tín hương về phía nàng! Quả nhiên là kẻ háo sắc ham hoa, trước kia còn tưởng là nữ lang đoan chính, thì ra đều là giả vờ!
Đáy mắt A Ỷ thoáng hiện vẻ u lãnh, thầm thề trong lòng: Từ nay về sau quyết chẳng thể dung tha cho kẻ dám chiếm tiện nghi của nàng này!
Thấy Đan Nguyên đứng ngẩn ra chẳng động đậy, nàng cố đè nén lửa giận sắp bùng nổ, khẽ gọi: "Đan nữ lang, xong rồi sao?"
Lúc ấy Đan Nguyên mới hoàn hồn, luống cuống đáp: "À... A Ỷ cô nương, xong rồi... xong rồi..."
A Ỷ thấy nàng luống cuống như thế, biết ngay trong lòng thể nào cũng đang nghĩ những điều xằng bậy, lòng bỗng dâng đầy thẹn giận, vội khoác lại y sam vừa cởi, nhưng gương mặt vẫn mang theo nét cười dịu dàng: "Đa tạ Đan nữ lang, ta xin cáo lui trước."
"À..." Đan Nguyên toan cất lời giữ nàng lại, song lại chẳng biết nên nói chi.
A Ỷ bước đến cửa, không quên quay đầu thi lễ: "Đan nữ lang, người cũng nghỉ sớm một chút."
"Được..."
Nhìn bóng dáng thướt tha của A Ỷ dần khuất trong màn đêm, Đan Nguyên khẽ thở dài một tiếng.
Cửa phòng vừa khép lại, nàng liền đưa tay ôm ngực, thở hổn hển không thôi. Mới vừa rồi nàng vậy mà lại thất thố trước mặt A Ỷ, quả thực là đáng chết!
Tất cả đều tại cái thế giới quái đản này, Càn Nguyên lửa dục bùng lên kỳ thực chẳng thể khống chế nổi. Có lẽ đây là báo ứng cho việc nàng thức đêm đọc quá nhiều Bách Hợp PO đi!
Không sai, nàng chính là kẻ xui xẻo xuyên thư vì thức khuya đọc truyện Bách Hợp PO.
Vừa mở mắt ra, nàng liền trở thành một nhân vật pháo hôi trong sách — Càn Nguyên Đan Nguyên. Nguyên chủ vốn là nữ nhi của hoàng thương, đệ nhất phú hộ kinh thành, tài danh khuynh quốc, tuổi trẻ đã đỗ tiến sĩ, còn nhờ dung mạo xuất chúng được Thánh thượng ngự phong làm Thám Hoa, trở thành nữ Càn Nguyên trẻ tuổi nhất trong hàng Tam Đỉnh Giáp.
Chỉ tiếc quyển sách này là một bản văn thăng cấp không CP. Tác giả thật hiểm ác, gắn mác Bách Hợp PO để dẫn dụ người đọc, ai dè nửa chừng liền quay đầu điên cuồng chạy theo cốt truyện thăng cấp, cho nữ chủ một đống kim thủ chỉ, để nàng giẫm lên vô số Càn Nguyên pháo hôi mà trở thành nữ đế.
Mà Đan Nguyên chính là một trong những kẻ đáng thương ấy. Nàng vừa gặp nữ chủ liền nhất kiến chung tình, không tiếc hao phí toàn tộc lực giúp nàng xưng đế, kết cục lại bị nữ đế liệt tội, toàn gia giáng làm thứ dân, cuối cùng tâm tro ý lạnh, uống rượu thâu đêm mà chết không tỉnh lại.
Đan Nguyên xuyên đến thân thể này, vì tính mạng mà suy tính, dứt khoát rời xa triều chính, tự mình sống đời nhàn tản trong phú quý.
Mỗi ngày nàng nuôi gà chọi chó, dạo thanh lâu, vô cùng khoái ý tiêu dao. Không ngờ kỳ "Liêu Nguyên" của Càn Nguyên đến bất chợt, khiến nàng chẳng kịp phòng bị, càng ngày càng khó khống chế. Nàng sợ một sơ sẩy liền phạm phải đại tội khó vãn hồi.
Chẳng lẽ nàng thật sự sẽ ở cái thế giới này... cưới một nữ tử làm thê?
Nghĩ đến đó, Đan Nguyên bứt rứt vô cùng, tiện tay bưng lấy chén trà nguội trên bàn, uống mấy ngụm lớn.
Một dòng mát lạnh trôi xuống cổ họng, cảm giác nóng rực trong người cũng dịu đi phần nào. Thế nhưng cơn bực bội trong đầu vẫn chẳng tan, khiến nàng càng thêm ngột ngạt, dứt khoát không ngủ nữa.
Nàng nhặt lấy ngoại sam bên giường khoác lên người, đẩy cửa bước ra.
Trời bên ngoài đã tối đen, ánh trăng xuyên qua mái hiên, rọi sáng nửa mảnh trời, cả phủ đệ rơi vào yên tĩnh, ngoài tiếng côn trùng rả rích, không còn tạp âm nào khác.
Đan Nguyên đứng dưới gốc quế trong sân, ngẩng đầu nhìn tinh tú đầy trời, trong lòng bỗng trào lên một tia cô quạnh.