Sau khi đưa A Ỷ về đến tiểu viện ở Lưu Thủy, Đan Nguyên liền tự tay thu xếp phòng ốc, chuẩn bị bữa tối.
Mãi đến khi mọi việc đã xong xuôi, trời cũng đã tối hẳn.
Đan Nguyên bưng một bát cháo nóng cùng vài món điểm tâm, nhẹ nhàng đặt xuống bên cạnh A Ỷ, dịu giọng nói: "Đến đây, A Ỷ cô nương, trước dùng chút gì đó, bồi dưỡng tinh thần cho khỏe."
A Ỷ mỉm cười, đáp lời: "Đa tạ nữ lang, hay là cùng nhau dùng đi."
Một bữa cơm chiều, hai người ăn uống vui vẻ, đối thoại hài hòa, không khí ấm áp tựa xuân về.
Thấy trời đã muộn, Đan Nguyên mới cáo lui về phòng nghỉ, lại cho người mang đến hai bộ y phục sạch sẽ để thay, rồi mới đứng dậy rời đi.
A Ỷ tự mình tiễn nàng ra tận cửa, đưa mắt nhìn bóng Đan Nguyên khuất dần. Khi quay người trở vào, trong mắt nàng ấy bỗng ánh lên tia sắc lạnh, khóe môi khẽ nhếch, lộ ra nụ cười lạnh như sương mai.
Đan Nguyên... ngươi cho rằng có thể thoát khỏi lòng bàn tay ta sao?
Cùng lúc ấy, trong phòng, Đan Nguyên trằn trọc mãi không yên giấc, chỉ thấy trong người nóng ran như có lửa đốt.
Nghĩ đến chén rượu khi chiều, hẳn là có ai đã lén hòa dược dẫn tình vào trong, khiến nàng cả người khó chịu đến độ không thể yên thân. Nghĩ tới việc bản thân suýt nữa làm ra chuyện sai lầm, nàng bất giác lạnh sống lưng – từ nay về sau tuyệt chẳng thể uống quá chén nữa, nếu như vì rượu mà đánh mất lý trí thì thật là tai họa.
Bởi lẽ, khi Càn Nguyên bước sang mười sáu tuổi, thân thể sẽ tiến vào kỳ “Liêu Nguyên”, tín hương trong người tiết ra sẽ khiến du͙© vọиɠ bùng phát, thôi thúc Càn Nguyên tìm đến một Khôn Trạch hợp hương để kết hợp giao hoan.
Mà nàng, hiện giờ chính là lúc vào thời kỳ đó, du͙© vọиɠ trong lòng dâng cao như thủy triều.
Thế nhưng, nàng đâu thể tùy tiện mà cùng người khác làm chuyện kia được...
Song khát khao từ bản năng Càn Nguyên cứ thôi thúc mãi không buông, khiến nàng khổ sở không thôi. Nhớ lại hôm nay, nàng thế mà lại nảy sinh tà niệm với A Ỷ cô nương vừa gặp lần đầu, nàng chỉ muốn tát cho mình mấy cái tỉnh ra.
"Chết tiệt! Phải làm sao mới được đây..."
"Trời ạ! Phiền chết đi được!" Đan Nguyên ôm đầu, vò tóc, miệng gào lên tức giận.
"Thình... thình... thình..."
Tiếng gõ cửa bất ngờ vang lên khiến nàng giật nảy mình. Khi nhận ra là có người gõ cửa thật, nàng vội chỉnh lại sắc mặt, giả vờ như mới vừa tỉnh giấc.
Nàng mở cửa ra, thấy A Ỷ đang đứng ngoài, trong tay cầm theo một bình sứ nhỏ, liền ngạc nhiên hỏi: "A Ỷ cô nương? Sao cô lại tới đây? Mau vào trong."
A Ỷ nhìn nàng, chậm rãi nói: "Đan nữ lang, vẫn chưa ngủ sao?"
"À… chưa ngủ. Cô nương có chuyện gì chăng?"
"Ta..." A Ỷ lộ vẻ ngập ngừng, tay siết chặt bình sứ, như thể có điều khó nói thành lời.
Thấy nàng ấy mang vẻ khó xử trên mặt, Đan Nguyên dịu giọng nói: “Có điều gì, cô nương cứ thẳng thắn nói ra, không cần e ngại.”
“Ta… Đan nữ lang, ta muốn…” A Ỷ gương mặt thoắt chốc đỏ bừng, cắn môi một cái, hạ quyết tâm: “Đan nữ lang, ta… vết thương sau lưng hình như lại nứt ra rồi, muốn phiền người... giúp ta bôi thuốc.”
Nghe thế, Đan Nguyên liền nhìn về phía sau lưng nàng ấy, thấy trên áo màu xanh nhạt quả nhiên đã thấm ra một vệt máu tươi, vội vàng nói: “Vết thương thực đã nứt ra, mau ngồi xuống đi.”
Nàng nhanh chóng kéo lấy một chiếc ghế, đặt bên cạnh A Ỷ.
A Ỷ nhẹ nhàng ngồi xuống, đôi gò má đỏ ửng, đôi mắt long lanh ngập ngừng liếc nhìn, cúi đầu nói nhỏ: “Đan nữ lang, nếu người không chê… có thể giúp ta bôi thuốc, rồi băng bó lại được chăng?”
Đan Nguyên ngẩn ra, chỉ thấy cả người lại bắt đầu nóng bừng lên, chẳng thể kìm chế.
A Ỷ khẽ rủ hàng mi dài xuống, thấy nàng hồi lâu không nhúc nhích, giọng có phần run rẩy: “Đan nữ lang? Người… không muốn giúp ư? Nếu vậy, ta về thôi.”
Nói đoạn, nàng ấy đứng dậy xoay người rời đi, thân hình lay động một cái, liền bật ra một tiếng rên khẽ đầy đau đớn. Khóe mắt nàng ấy đỏ hoe, như có ánh lệ lấp lánh chực trào.
Đan Nguyên hoảng hốt đưa tay kéo nàng ấy lại: “Không… không phải ta không muốn.”
A Ỷ mặt hơi đỏ lên, nhẹ nhàng cắn môi, đưa bình sứ trong tay cho nàng: “Làm phiền nữ lang rồi.”
“Không phiền gì cả… ta… ta bôi thuốc ngay đây.”
Đan Nguyên cắn răng, đón lấy bình thuốc, lòng còn đang lưỡng lự chưa biết phải làm sao thì A Ỷ đã nhẹ nhàng giơ tay, cởi bỏ lớp lụa mỏng trên người, lộ ra bờ vai trắng như tuyết cùng vòng eo mảnh như dải lụa mềm.
Nàng vội dời ánh mắt, cố gắng giữ vững thần trí, mở bình thuốc, thấm lấy một ít rồi nhẹ nhàng thoa lên vết thương sau lưng A Ỷ.
Tay Đan Nguyên khẽ run, làn da A Ỷ trắng mịn, mềm mại tựa dương chi bạch ngọc, mỗi lần chạm tới đều khiến lòng nàng dao động, tâm thần bất ổn. Tín hương bị đè nén bấy lâu trong cơ thể bỗng như bị khơi lên, cuồn cuộn tuôn trào, khiến toàn thân nàng càng thêm nóng ran, khó chịu không thôi.
Hỏng rồi!
Tín hương lập tức lan tỏa, mạnh mẽ như lửa cháy đồng hoang, mùi hương trầm ấm, ngào ngạt, nhanh chóng bao trùm cả gian phòng.