Cậu nghe ngóng được hôm nay Chương Tranh sẽ cùng cô Lý Yên Nhiên kia chính thức đến ra mắt gia đình.
"Quay đầu xe, cố gắng lái nhanh một chút." Chương Tranh nói với tài xế, nhìn tin nhắn vừa nhận được trên điện thoại, vầng trán vốn phẳng lặng nhíu lại rất sâu.
Lý Yên Nhiên ngồi cùng hàng ghế sau, đang cầm máy tính bảng xử lý công việc của mình, nghe vậy cũng không ngẩng đầu lên.
Mưa phùn dày đặc vội vã rơi trên cửa kính xe, sương mù trên lưng chừng núi dần dày đặc, tầm nhìn hạn chế, tài xế không dám tăng tốc đột ngột, chỉ lái xe chầm chậm.
Xe vừa rẽ vào con đường lên núi, Chương Tranh nhận được tin nhắn của quản gia, nói Đào Nhiên đang đợi anh ở nhà.
Chương Tranh tạm thời hủy cuộc gặp mặt, nhưng trên đường xuống núi lại nhận được ảnh của quản gia gửi tới.
Đào Nhiên đứng thẳng trong mưa, mặc phong phanh, tóc và quần áo trông ướt sũng.
[Gọi hai người bảo vệ đưa em ấy vào trong, thay quần áo, rồi gọi bác sĩ đến xem.]
[Cậu Tiểu Đào không chịu đi, đã dầm mưa gần hai tiếng rồi, nói là không gặp được cậu thì cứ đợi.]
"Chú Trần, em ấy không hiểu chuyện, chú cũng chiều theo em ấy à? Chú lập tức tìm người trói em ấy lại cho tôi." Chương Tranh gọi một cuộc điện thoại, giọng điệu có chút tức giận.
Chú Trần lớn tiếng đáp, loa ngoài được bật to nhất, sợ Đào Nhiên bên cạnh không nghe thấy.
Hai tiếng có hơi quá nhưng Đào Nhiên tính toán kỹ cũng đã dầm mưa gần nửa tiếng rồi.
Đào Nhiên cúi đầu mím môi cười, cậu biết làm như vậy sẽ thắng, nhưng cậu phải làm như vậy mới có thể gặp được Chương Tranh.
Một chiếc Rolls-Royce màu đen trầm lặng cuối cùng cũng xuất hiện trong tầm mắt.
Đào Nhiên bước về phía trước, đứng lâu quá, đi lại có chút không vững, đầu óc choáng váng.
Xe dừng lại cách cậu chưa đầy hai mét, đèn xe chiếu thẳng vào người cậu.
Cửa xe mở ra.
Cuối cùng cậu cũng nhìn thấy Chương Tranh thật.
Đào Nhiên muốn chạy tới, lao vào vòng tay Chương Tranh.
Nhưng tín hiệu này còn chưa truyền từ não bộ xuống hai chân, Chương Tranh đã ôm lấy cậu rồi, hơi thở đặc trưng của Chương Tranh ập vào mặt.
Ấm áp quá.
Chương Tranh của cậu, bến đỗ an toàn của cậu.
Đào Nhiên như bị nhấn nút khởi động, muộn màng cảm nhận được cái lạnh thấu xương.
Cậu rúc sâu vào lòng Chương Tranh tìm kiếm hơi ấm, run rẩy dữ dội, từ nghẹn ngào chuyển sang khóc nấc không kìm được.
Giống như một chú chó nhỏ bị chủ bỏ rơi.
Hóa ra chỉ cần một cái ôm, cậu có thể quên hết mọi lạnh lùng mà Chương Tranh đã dành cho cậu.
Chương Tranh bế ngang Đào Nhiên đang kích động, người trong vòng tay anh chỉ còn lại một bộ xương, nhẹ đến mức gần như không có trọng lượng.
Từ cổng lớn đến biệt thự còn một đoạn đường, giữa chừng phải đi qua một khu vườn rộng lớn.