Đào Nhiên lặp đi lặp lại việc đọc những thông tin đã tìm kiếm và lưu trước đó, mang trong mình ý nghĩ hèn mọn, muốn tìm ra những khuyết điểm của người phụ nữ xa lạ này.
"Haiz..."
Đào Nhiên thở dài một tiếng, cười còn khó coi hơn khóc.
Hai người ưu tú biết bao, xứng đôi vừa lứa biết bao.
Cậu không có gì để trách cứ, chỉ có thể trách bản thân, trách bản thân sao lại sinh ra là thân con trai.
Nếu cậu là con gái, có lẽ Chương Tranh cũng sẽ cân nhắc đến cậu, ít nhất sẽ không tuyệt tình như vậy.
Chuyến bay mười mấy tiếng đồng hồ, đến bữa ăn, Đào Nhiên cố gắng ăn thêm chút nữa, ăn một cách khó khăn và chậm chạp.
Cậu lại nghĩ đến Chương Tranh, mười mấy năm trước cậu thật sự đã được Chương Tranh nuông chiều quá mức.
Một người có thân phận và địa vị hiển hách như vậy, từ năm mười lăm tuổi đã bắt đầu tự tay nấu cơm cho cậu mười mấy năm, chăm sóc ăn uống, dỗ dành và ở bên cậu.
Tốt đến nỗi bây giờ Đào Nhiên bắt đầu oán hận Chương Tranh, trước đây sao lại đối tốt với cậu như vậy?
Lý trí và tình cảm giằng xé cậu thành hai mảnh.
Ăn được một nửa, cảm giác buồn nôn dữ dội không thể kiềm chế được, Đào Nhiên cúi người, cầm túi nôn, nôn ra gần hết những gì vừa ăn vào.
Nôn đến không còn gì để nôn, lại nôn ra một ngụm máu.
Thật thảm hại.
Người Đào Nhiên nghĩ đến vẫn là người đó.
Chương Tranh.
Em đau quá.
Lúc xuống máy bay ở thành phố B vừa hơn sáu giờ sáng, trời vẫn còn tối đen.
Đào Nhiên không gọi điện cho Chương Tranh, cậu biết Chương Tranh sẽ không gặp cậu.
Cậu muốn tận mắt nhìn xem, xem có phải Chương Tranh vội vàng kết hôn chỉ để đẩy cậu ra không.
Hoặc là trong ba năm cậu vắng mặt, Chương Tranh thật sự đã tìm được người nguyện cùng anh đi hết cuộc đời.
Vậy cậu còn có thể làm gì nữa?
Đào Nhiên tự hỏi mình.
Nếu Chương Tranh sắp có một cuộc sống hạnh phúc, cậu còn có thể đường hoàng, mang theo mục đích không thể nói ra, dùng bệnh tật để uy hϊếp Chương Tranh, trở thành gánh nặng của anh sao?
Giữa tháng mười một, thành phố B cũng lạnh lẽo như vậy, mưa phùn lẫn tuyết tan rơi trên mặt trên tay, lạnh buốt.
Gần đến giờ cơm trưa, Đào Nhiên đứng trước cổng biệt thự nhà họ Chương, ngơ ngác nhìn con đường trước mắt, chờ xe của Chương Tranh xuất hiện.
Nơi này là khu lâm sản tư nhân của nhà họ Chương ở thành phố B, biệt thự lớn trên núi là nơi ông cụ Chương thường ở.
"Cậu Tiểu Đào, vào trong chờ đi, dù sao cậu chủ vẫn luôn quan tâm đến cậu." Ông quản gia bất đắc dĩ khuyên nhủ.
Mưa phùn càng lúc càng nặng hạt, Đào Nhiên lại nhẹ nhàng đẩy chiếc ô mà quản gia đưa tới.
"Ông Trần, cháu không còn cách nào khác." Đào Nhiên lẩm bẩm, nhìn chằm chằm vào khúc quanh của con đường.