Sau Khi Tôi Bệnh Chết, Lãnh Tình Trúc Mã Thẳng Nam Điên Rồi

Chương 6

Chương Tranh bế Đào Nhiên vào trong chiếc xe ấm áp, liếc mắt ra hiệu cho Lý Yên Nhiên, người sau hiểu ý, từ phía bên kia chống ô xuống xe.

Cởi chiếc áo khoác ướt sũng của Đào Nhiên ra, Chương Tranh muốn vén chiếc áo len gile cũng ướt của cậu lên theo bản năng.

Nhưng ý thức chợt rung động mạnh mẽ, ngón tay hơi co lại kịp thời dừng lại, nắm chặt thành quyền rồi rụt về, chỉ cởϊ áσ khoác của mình khoác lên người Đào Nhiên.

Đào Nhiên hoàn toàn không nhận ra, cậu đau lòng mất kiểm soát nhưng lại mãn nguyện.

Nhìn thấy đôi giày da bóng loáng vốn không một hạt bụi của Chương Tranh giờ đã bẩn, dính đầy bùn đất, đang ôm lấy cậu, người cũng không sạch sẽ gì.

Cậu vòng tay ôm lấy eo Chương Tranh, tựa đầu vào l*иg ngực vững chắc ấy.

Lúc Chương Tranh cố gắng đẩy cậu ra, cậu càng siết chặt vòng tay, ghì chặt lấy phần eo thon gọn của anh.

Đôi cổ tay đang ôm lấy anh gầy guộc yếu ớt, Chương Tranh chỉ giãy giụa một chút rồi bỏ cuộc, sợ làm Đào Nhiên bị thương thật.

Những bức ảnh gửi về rõ ràng trông vẫn còn khỏe mạnh bình thường, sao đến trước mắt lại gầy đến thế này.

"Đang sốt nhẹ, theo tình hình cậu vừa nói, có lẽ là bị cảm lạnh rồi, cứ uống một liều thuốc xem sao."

Bác sĩ gia đình khám xong, báo cáo tình hình với Chương Tranh: "Tôi đã kê một danh sách các món ăn bồi bổ, ngoài ra, cậu Tiểu Đào tốt nhất nên đi khám tổng quát, so với hình thể người bình thường thì quá gầy."

Đào Nhiên vừa tắm nước nóng xong, thay một bộ đồ ngủ sạch sẽ mềm mại, hơi nóng từ hệ thống sưởi dưới sàn nhà làm má cậu ửng hồng, mắt sưng húp vì khóc, cậu cũng khóc mệt rồi, tựa vào đầu giường buồn ngủ.

Nghe thấy lời bác sĩ nói, có chút thất vọng.

Nếu bác sĩ có thể nhìn thấu bệnh của cậu ngay từ cái nhìn đầu tiên thì tốt biết bao, những lời cậu không thể nói ra thì để người khác giúp cậu nói ra.

Trong cơn mơ màng, Đào Nhiên đột nhiên trượt chân, giật mình tỉnh giấc, tay cũng nắm hụt.

Vừa vặn chạm phải ánh mắt của Chương Tranh.

Trái tim trống rỗng của cậu lập tức đã được lấp đầy.

Chương Tranh cũng đã thay quần áo, nhưng vẫn là trang phục chỉnh tề, ngồi bên giường cậu, không biết đã ngồi bao lâu rồi.

Chương Tranh đưa cho cậu một cốc nước vẫn còn bốc hơi nóng.

Nước chanh gừng, rất ngọt.

Khung cảnh yên bình, ấm áp và an toàn như vậy, ngoài hơi nóng bốc lên, dường như mọi thứ đều tĩnh lặng.

Hãy dừng lại ở khoảnh khắc này thôi, Đào Nhiên nghĩ, hãy để cậu mãi mãi dừng lại ở khoảnh khắc này.