Bóng tối đặc quánh bên ngoài trại mộc nuốt chửng cả tiếng mưa lẫn lời đe dọa của gã đàn ông lạ mặt. Không khí căng như dây đàn.
Trí Dực khẽ đẩy An Nhiên lùi lại phía sau, ánh mắt anh lạnh lẽo quét qua hai kẻ đối diện.
Một cuộc giằng co ngắn ngủi nhưng dữ dội diễn ra trong im lặng, kết thúc bằng việc Trí Dực khống chế được tình hình, buộc hai kẻ kia phải rời đi trong đêm.
Bình minh đến không mang theo ánh nắng, chỉ có màn sương ẩm ướt và cái lạnh thấm vào da thịt.
"Chúng ta không thể rời đi khi chưa chắc chắn." Trí Dực nói, giọng khàn đi vì thiếu ngủ, ánh mắt anh hướng về căn nhà gỗ ọp ẹp nơi họ đối mặt với kẻ lạ tối qua.
An Nhiên gật đầu, dù lòng nặng trĩu lo âu, cô biết anh nói đúng. Bên trong căn nhà ẩm mốc, giữa những đổ nát hoang tàn, có thể vẫn còn sót lại dấu vết nào đó của Nhã Ca.
Bên trong, An Nhiên vẫn chưa rời mắt khỏi vết máu khô sót lại trên sàn gỗ.
Không có Nhã Ca. Cũng không có Sói Đêm. Nhưng họ đã từng ở đây.
An Nhiên quỳ xuống, lần tay theo đường viền của tấm ván lỏng dưới sàn. Một tiếng "cạch" nhỏ vang lên khi cô nhấc lên được một hộp thiếc cũ. Bên trong là một tờ giấy nhàu nát, bị xé rách ở góc, và một chiếc vòng tay bằng vải đỏ đã phai màu.
Cô nhận ra chiếc vòng ấy. Nhã Ca từng đeo nó từ hồi nhỏ, do chính tay mẹ cô thắt.
Trí Dực bước vào, nhíu mày khi thấy nét mặt An Nhiên tái đi.
"Em chắc chắn?"
"Vòng của Nhã Ca." Cô siết nhẹ lấy nó, tay run lên.
Tờ giấy kia là một mẩu ghi chú nguệch ngoạc bằng bút chì:
[Đừng tin bất kỳ ai. Nếu chị đọc được dòng này, hãy đến nơi mọi chuyện bắt đầu.]
Không ký tên. Không ngày tháng. Nhưng An Nhiên biết rõ, đây là chữ viết của em gái cô.
"‘Nơi mọi chuyện bắt đầu’ nghĩa là gì?" Trí Dực hỏi, giọng vẫn điềm đạm.
An Nhiên đứng dậy, nhìn xuyên qua khung cửa sổ vỡ. Ánh mắt cô như chạm vào quá khứ.
"Nhà cũ. Ngôi nhà thời thơ ấu của chúng tôi, trước khi mẹ mất… Trên đồi Giao Liên."
Trí Dực gật đầu. "Chúng ta đi ngay."
---
Trên đường trở lại, trời vẫn mưa. Không dữ dội như trước, mà như rỉ rả châm chọc vào tâm trí An Nhiên. Cô dựa đầu vào cửa kính, ánh mắt mệt mỏi nhưng ánh lên tia quyết tâm.
"Nhã Ca vẫn còn sống." Cô nói như tự nhủ, cũng như khẳng định với Trí Dực.
Anh không đáp, chỉ nhấn chân ga mạnh hơn.
---
Ngôi nhà cũ nằm trên một con dốc quanh co, đã từ lâu không có người lui tới. Cánh cửa gỗ mốc meo kêu lên khi Trí Dực đẩy vào. Mùi ẩm mốc bốc lên, quấn lấy cả hai người.
An Nhiên bước vào, đôi mắt lướt qua từng bức tường. Bao ký ức đổ ập về. Góc nhà từng là nơi Nhã Ca ngồi nghe mẹ kể chuyện. Khung cửa sổ kia là nơi hai chị em nhìn trăng mỗi rằm.
Rồi ánh mắt cô dừng lại. Trên tường, bằng thứ gì đó như than cháy, có một dòng chữ:
[Khi bóng tối nuốt lấy, hãy tìm nơi ánh sáng từng cháy rực.]
Trí Dực cau mày. "Mã hóa…"
An Nhiên lại thì thầm. "Lò gốm cũ…"
---
Hồi nhỏ, mẹ cô từng làm việc ở một xưởng gốm gần thung lũng. Nơi ấy từng là ánh sáng cuối cùng của gia đình họ, cho đến khi bị đốt trụi trong một trận hỏa hoạn.
"Em chắc chắn?" Trí Dực hỏi.
"Không nơi nào khác phù hợp hơn."
Họ lại lên đường, nhưng lần này, bên trong An Nhiên đã có một hình dung rõ ràng hơn, Nhã Ca không bị bắt, mà đang để lại dấu vết. Một trò chơi sinh tồn. Một cuộc đào thoát.
---
Đêm ấy, lò gốm hiện ra trong màn mưa, lặng lẽ như một di tích bỏ hoang. Nhưng bên dưới lớp tro tàn, có điều gì đó đang chờ được tìm thấy.
An Nhiên bước xuống xe, nhìn chằm chằm vào cánh cửa nứt nẻ.
"Đây là nơi ánh sáng từng cháy rực." Cô thì thầm.
Và lần này, cô tin chắc, một bí mật lớn hơn, một sự thật chưa từng được nói ra… đang nằm trong đống tàn tích kia.