Cấm Lãnh Vô Lối

Chương 8

Cả đêm cô cứ trằn trọc, ánh đèn mờ ảo của thành phố phía ngoài cửa sổ khiến cô càng thêm bức bối. Nghĩ đến những manh mối mà cô vừa thu thập được, lòng cô càng nặng trĩu.

Những lời của Yến vẫn văng vẳng trong đầu: "Hắn không bắt người, nhưng hắn giao hàng." Cô không thể hiểu nổi những điều đó. Sói Đêm không phải là kẻ bắt cóc, nhưng chắc chắn hắn biết về sự biến mất của Nhã Ca. Ai là kẻ đứng sau gã? Và tại sao mọi chuyện lại liên quan đến một trại mộc cũ ở ngoại ô, gần núi Đan Tâm?

An Nhiên đã quyết định. Cô sẽ đến đó. Dù có phải đối diện với nguy hiểm, cô cũng không thể đứng yên nhìn em gái mình biến mất một cách mờ mịt.

Đến sáng hôm sau, Trí Dực gọi lại cho cô, giọng nói anh vẫn lạnh lùng như thường lệ.

"Em định đi đâu?"

An Nhiên đã chuẩn bị sẵn tinh thần trả lời: "Đến núi Đan Tâm. Tôi phải biết tất cả sự thật."

Anh im lặng một lúc, rồi đáp: "Tôi đi cùng."

An Nhiên biết anh sẽ không từ chối. Trí Dực là người duy nhất có thể bảo vệ cô trong những tình huống nguy hiểm như vậy.

Ngày hôm sau, cả hai rời thành phố. Chuyến đi kéo dài mấy tiếng, nhưng cả hai không nói nhiều. Không khí xung quanh càng thêm lạnh lẽo khi họ đến gần vùng ngoại ô, nơi mà những ngọn núi lớn dần hiện ra phía trước.

Cánh cửa sắt cũ của trại mộc cũ kia nằm sâu trong một khu vực rừng rậm. Lâu không có người lui tới, nơi này gần như bị bỏ hoang. Tuy nhiên, An Nhiên cảm nhận được một thứ gì đó ẩn sâu trong không khí, như có một sự hiện diện lạ thường.

Trí Dực bước ra khỏi xe, quan sát xung quanh một cách thận trọng. Anh nhếch môi, nhìn về phía An Nhiên: "Đây là nơi hắn trốn sao?"

An Nhiên chỉ gật đầu, trong lòng không khỏi căng thẳng. Họ đi qua những dãy nhà đã mục nát, một vài chiếc cửa sổ vỡ nát, không khí ẩm ướt bao trùm. Trí Dực ra hiệu cho cô dừng lại, anh nhìn về một phía, đôi mắt lạnh lẽo quét qua từng góc khuất.

"Cẩn thận." Anh thì thầm.

An Nhiên nuốt nước bọt, gật đầu rồi tiếp tục đi về phía trước. Cô phải tìm ra sự thật. Cô phải cứu Nhã Ca.

Sau một lúc đi vào trong, họ dừng lại trước một căn nhà cũ, nơi cánh cửa đã mục nát. Đột nhiên, một bóng người lóe lên từ trong bóng tối.

"Không ai được phép vào."

Một giọng nói trầm đυ.c vang lên từ trong căn nhà, kèm theo ánh sáng mờ ảo của một chiếc đèn pin. An Nhiên đứng lại, ánh mắt cô lạnh lùng nhìn vào bóng người.

"Lùi lại." Trí Dực lên tiếng, giọng nói vẫn bình thản.

"Đây là nơi của tôi." Bóng người kia đáp lại, đôi mắt lóe lên sự cảnh giác. Nhưng ánh mắt đó dần tối lại khi nhận ra Trí Dực.

An Nhiên bước tới, đôi tay siết chặt lại. Cô hỏi: "Sói Đêm đâu?"

Bóng người im lặng, rồi cúi đầu. "Hắn không còn ở đây."

Những lời nói của bóng người ấy không đủ thuyết phục, nhưng nó khiến An Nhiên cảm thấy có điều gì đó bất ổn. Cô không rời mắt khỏi hắn, cảm giác như có gì đó bị che giấu trong bóng tối.

Trí Dực đến gần, nhìn chằm chằm vào tên đàn ông đang đứng đối diện. "Hắn không chỉ biến mất. Hắn bị ép rời đi, đúng không?"

Tên đàn ông im lặng, không trả lời.

An Nhiên cảm nhận được sự thật phía sau lời nói im lặng của hắn. Cô bước tới gần hơn, nhưng trước khi có thể hỏi thêm, từ trong bóng tối, một giọng nói lạnh lẽo vang lên.

"Đừng để tôi phải ra tay."

Một bóng người khác xuất hiện từ trong căn nhà, vẻ mặt lạnh lùng và đáng sợ.

An Nhiên nuốt nước bọt, đôi mắt không hề rời khỏi gương mặt đó.