Cấm Lãnh Vô Lối

Chương 10

Cánh rừng phía sau trại mộc cũ vẫn im lìm như thể chưa từng có dấu chân người. Sương sớm trườn qua từng nhánh cây, lạnh lẽo và dày đặc, che khuất lối đi.

An Nhiên bước sát bên Trí Dực, bàn tay nắm chặt lấy túi xách có chứa những giấy tờ mà cô thu thập được, bản đồ cũ, những mảnh ghi chú rời rạc mà cô tin là manh mối dẫn đến nơi giam giữ em gái mình.

Đứng trước một vách đá phủ đầy rêu phong, Trí Dực dừng lại. Anh nhìn quanh, rồi rút ra một chiếc đèn pin nhỏ, chiếu sáng vào những khối đá lởm chởm.

"Đây là điểm đánh dấu." Anh nói khẽ, chỉ tay vào ký hiệu hình tam giác được khắc sâu vào một phiến đá thấp.

An Nhiên nhíu mày. "Nó dẫn đến đâu?"

Anh không trả lời ngay. Thay vào đó, anh tiến đến bên trái vách đá, đưa tay sờ lần theo các rãnh sâu như khe khóa. Bàn tay anh dừng lại ở một phiến đá nhỏ hình tròn, vừa khít để vặn xoay.

Cạch.

Một tiếng động khô khốc vang lên, rồi cả một mảng đá to lớn dịch chuyển, để lộ một cánh cửa bằng đá nặng trịch đang chậm rãi mở ra.

Phía sau cánh cửa là một đường hầm cũ kỹ, tối om, ẩm mốc. Không khí nồng mùi rỉ sét và bụi đất. An Nhiên vô thức siết tay Trí Dực.

"Anh biết nơi này từ khi nào?" cô hỏi nhỏ.

"Trước đây từng có một vụ giao dịch vũ khí ở đây. Nhưng nó không được ghi trong bất kỳ hồ sơ nào. Tôi chỉ tình cờ nghe được."

Cả hai bước vào. Cánh cửa đá đóng lại phía sau, cắt đứt mọi ánh sáng tự nhiên. Trong bóng tối lạnh lẽo, tiếng bước chân vang lên lạo xạo, lẫn với tiếng nhỏ nước đều đặn từ trần hầm.

Bỗng, họ nhìn thấy một cánh cửa gỗ cũ nằm cuối đường hầm, trên đó có một vết máu đã khô, kéo dài như dấu tay của người bị thương cố gắng mở cửa. Tim An Nhiên nhói lên.

"Chúng ta phải vào đó." Cô thì thầm.

Trí Dực mở cửa. Trong căn phòng nhỏ ấy là một chiếc bàn, vài thùng hàng rỗng và một bức tường dán đầy giấy ghi chú. Một trong số đó là dòng chữ viết tay nguệch ngoạc:

[Chị – Đừng tin ai. Kẻ bắt em không đơn độc.]

Cô chết lặng.

"Đây là chữ của Nhã Ca..." Cô run rẩy, cầm mảnh giấy lên.

Ánh mắt Trí Dực tối lại. "Cô ấy đã ở đây. Nhưng không còn nữa."

An Nhiên ngẩng lên, nhìn thẳng vào anh.

"Chúng ta phải đi tiếp. Cô ấy vẫn còn sống. Em biết… em cảm nhận được."

Trí Dực gật đầu. Lần đầu tiên, trong đôi mắt luôn lạnh lùng của anh, ánh lên một tia cảm xúc chân thành, một lời hứa thầm lặng rằng dù có chuyện gì xảy ra, anh cũng sẽ cùng cô đi đến tận cùng bóng tối này.