Giữa thanh thiên bạch nhật, Hỏa Viêm chân quân nổi tiếng bị một tiểu nha đầu chất vấn từng câu, mặt mũi gần như không còn chỗ để mất. Sắc mặt hắn ta đỏ bừng vì tức giận, ánh mắt như muốn nói, nếu không phải vì kiêng kị tiểu nha đầu này luôn đứng trong vòng bảo hộ của Phong Lăng Sương, hắn ta đã sớm ra tay đưa nàng vào luân hồi rồi.
"Các người không dám! Lại còn vu khống sư phụ ta là ma tu, ta thấy chính các người mới là ma tu đấy!"
Ánh mắt sắc bén của Cố Vân Lam thẳng thừng nhìn vào Hỏa Viêm chân quân, giọng nói lạnh lùng tiếp tục vang lên.
"Muốn chết!"
Hỏa Viêm chân quân cuối cùng cũng bị kích động đến mức mất hết lý trí, giơ tay liền một chưởng đánh thẳng về phía Cố Vân Lam.
"Giữa ban ngày ban mặt, gϊếŧ người diệt khẩu, đây không phải ma tu thì là gì?"
Cố Vân Lam nhanh như cắt lẩn ra sau lưng Phong Lăng Sương, không quên tiếp tục đội cái mũ ma tu lên đầu Hỏa Viêm chân quân.
Phong Lăng Sương thấy Cố Vân Lam khiến Hỏa Viêm tức đến phát điên, cũng cảm thấy rất thú vị. Một cái vẫy tay không những hóa giải chân khí tấn công của Hỏa Viêm, mà còn khiến luồng chân khí đó mang theo hàn khí quay ngược trở lại đánh chính bản thân Hỏa Viêm chân quân.
Hỏa Viêm chân quân không ngờ tới tình huống này, hơn nữa trong lúc tức giận hắn ta thật sự muốn ra tay lấy mạng tiểu nha đầu kia, hoàn toàn không lưu thủ. Giờ đây chính hắn ta phải hứng chịu toàn bộ, bị đánh đến nỗi phun ra một ngụm máu.
Ngay cả kinh mạch dường như cũng bị đóng băng, tu vi trong nháy mắt giảm xuống một cấp, từ Hóa Thần hậu kỳ rơi xuống Hóa Thần trung kỳ.
Phải biết rằng với tu vi của hắn ta, đã bao nhiêu năm hắn ta không bị thương. Giờ đây trước mặt đông đảo mọi người, đây thật sự là nỗi nhục lớn!
Nhưng sau khi Phong Lăng Sương ra tay, mọi người mới biết tu vi của hắn đã lại tinh tiến thêm. Các trưởng lão Nam Hoa Tông vội vàng dẹp bỏ ý định nổi loạn, vội vàng đứng ra nói đây chỉ là hiểu lầm.
Xu phụ quyền thế, xem ra ở thế giới nào cũng vậy.
Huống chi trong giới tu tiên, mạnh được yếu thua, Cố Vân Lam đã có nhận thức sâu sắc hơn về đạo tâm của mình.
Mọi người đều chờ đợi Phong Lăng Sương lên tiếng, nhưng Phong Lăng Sương chỉ nhìn chằm chằm vào Cố Vân Lam.
Hắn vừa mới đồng ý để đồ đệ tự mình đối phó, vậy thì cứ để nàng tự xử.
Đám người Nam Hoa Tông hiểu được ánh mắt của Phong Lăng Sương, nhất thời cảm thấy khó xử. Cúi đầu trước Cửu Hoa đạo quân là vì kính sợ bậc cường giả, nhưng nếu phải cúi đầu trước một tiểu nha đầu, liệu mặt mũi Nam Hoa Tông còn giữ được chăng?
"Mấy vị, nếu các người không thấy quan tài không đổ lệ, vậy đành phải đưa lưu ảnh thạch này truyền khắp đại lục Cửu Châu, để thiên hạ phán xét phải trái đúng sai. Xem liệu Nam Hoa Tông các người có bị thiên hạ chửi rủa không!"