Cố Vân Lam thẳng thừng ném ra một khối lưu ảnh thạch.
Trên đó lập tức hiện lên hình ảnh Lạc Tương Tương độc ác thế nào, Lạc Y tàn nhẫn ra sao, cùng bộ mặt thật của toàn bộ người Nam Hoa Tông trước sau như một.
Lúc này, đám người Nam Hoa Tông muốn bào chữa cho Lạc Tương Tương và Lạc Y cũng không thể được.
Giờ bọn họ chỉ muốn che giấu chuyện này, nếu không một khi truyền ra, thiên hạ sẽ nhìn Nam Hoa Tông bằng con mắt nào?
"Ngươi ti tiện! Ngươi bố trí lưu ảnh thạch khi nào?"
Lạc Tương Tương bị lột trần bộ mặt, lúc này không còn biết sợ hãi là gì, chỉ còn phẫn nộ vô biên trào dâng. Nàng ta vung kiếm xông thẳng tới Cố Vân Lam.
Vừa tới gần Cố Vân Lam, đã bị Mộ Vân chân quân vung tay áo đánh bật ra, ngã sấp mặt xuống đất.
"Bổn quân dùng danh nghĩa phong chủ Bích Vân Phong trịnh trọng tuyên bố, từ hôm nay Lạc Tương Tương không còn là đệ tử Bích Vân Phong ta! Với tâm tính xấu xa như thế, Bích Vân Phong ta quả thực không thể chấp nhận, mời các đạo hữu Nam Hoa Tông mang về nhà dạy dỗ lại đi."
Mộ Vân chân quân mặt xám xịt, thẳng thừng dùng danh nghĩa phong chủ Bích Vân Phong trả Lạc Tương Tương lại.
Quyết định này, đương nhiên lại là một cái tát nữa giáng thẳng vào mặt Nam Hoa Tông.
Lạc Tương Tương nghe vậy, đương nhiên không thể chấp nhận tình cảnh này, mặt trắng bệch, khí huyết dồn lên, mắt trợn ngược rồi ngất lịm đi.
"Tương Tương!"
Hỏa Viêm chân quân vội vàng đỡ lấy con gái, giận dữ nhìn về phía người Càn Nguyên Tông, đôi mắt như muốn phun lửa.
Hắn ta đường đường một Hóa Thần chân quân, lại bị một tiểu cô nương làm cho bó tay.
Đúng là nhục nhã vô cùng!
Nếu không phải vì Lạc Tương Tương ngưỡng mộ Càn Nguyên Tông, với thân phận con gái hắn ta, sao phải bái một Nguyên Anh chân nhân làm sư, giờ lại còn bị trục xuất khỏi sư môn, quả thực Càn Nguyên Tông quá đáng!
Nhưng lần này hắn ta đã học được bài học, không dám tùy tiện ra tay nữa.
"Chúng ta nguyện chuẩn bị chút lễ vật nhỏ bồi tội với vị tiểu đạo hữu này, mong tiểu đạo hữu thông cảm hủy đi lưu ảnh thạch, coi như chuyện này chưa từng xảy ra được không?"
Lúc này, một vị Thái Thượng trưởng lão của Nam Hoa Tông, cũng là tộc lão của họ Lạc, bỏ qua thể diện già thay mặt Hỏa Viêm chân quân đến cầu xin Cố Vân Lam tha thứ.
Ngay lập tức, đám người Nam Hoa Tông đưa mắt nhìn về phía Cố Vân Lam, sau đó lại theo ánh mắt nàng mà nhìn sang Phong Lăng Sương.
Chỉ thấy Phong Lăng Sương vung tay, một bộ bàn ghế hiện ra bên cạnh hắn, trên bàn còn có ấm trà nóng, hắn ra hiệu mời Cố Vân Lam ngồi xuống.
Khí thế này rõ ràng ngầm bảo, chừng nào Cố Vân Lam chưa gật đầu, thì tất cả đều đừng hòng rời đi!