Nếu hôm nay nàng rút lui, để sư phụ dùng võ lực giải quyết, khó tránh khỏi việc vị sư phụ phong thái như trăng thanh gió mát bị người đời dị nghị.
Cố Vân Lam không muốn như vậy, dù luôn giữ vững phương châm "lấy oán báo oán", nhưng đồng thời cũng tin rằng mọi sự tốt đẹp trên đời đều đáng được trân trọng.
Sư phụ và các chân quân Càn Nguyên Tông chân thành bảo vệ nàng, nàng không thể để mọi người bị chỉ trích.
"Được."
Phong Lăng Sương nhìn thẳng vào Cố Vân Lam một lúc, cuối cùng gật đầu đồng ý.
Ánh hào quang bất ngờ lóe lên trên gương mặt tiểu đồ đệ khiến hắn có chút hoảng hốt, như thấy lại hình ảnh chính mình ngày đầu nhập môn, được sư tỷ dắt tay đi bái kiến sư phụ. Mảnh tâm cảnh đã vướng bận gần trăm năm bỗng lung lay một nhịp.
Trong lòng Phong Lăng Sương thoáng qua một chút vui mừng, đã có kẽ hở thì ngày phá vỡ hoàn toàn không còn xa!
Hóa ra quẻ bói sư tỷ để lại không sai, tiểu đồ đệ này đúng là cơ duyên của hắn.
"Đa tạ sư phụ, đa tạ chư vị chân quân."
Cố Vân Lam vốn là đứa trẻ lễ phép, nếu không khi đi học cũng chẳng thể được các thầy cô yêu quý, mở lớp phụ đạo riêng.
Ai cũng biết giáo dục thế kỷ 21 cạnh tranh khốc liệt, ngoài trí tuệ và tâm lý, tài nguyên cũng cực kỳ quan trọng.
Cô nhi viện cho nàng đi học đã là may, lấy đâu ra tiền cho nàng học thêm hay mua tài liệu.
Phần lớn sách vở đều do các thầy cô thương tình tự tìm giúp.
Cố Vân Lam cung kính hành lễ tạ Phong Lăng Sương cùng nhóm người Tĩnh Đồng chân quân, nhưng cố ý bỏ qua Nam Cung Xương Ý.
Khiến Nam Cung Xương Ý tức đến mức khí huyết chưa ổn định suýt nữa lại dâng trào, may mà hắn ta kịp nuốt xuống.
Cố Vân Lam nào thèm để ý, nàng lễ phép chứ không phải hèn, loại người ác ý như hắn ta, tức chết càng tốt.
"Chư vị tiền bối Nam Hoa Tông, ta dám lấy tiên đồ và tính mạng thề rằng việc này không phải lỗi của ta, không biết hậu bối các người có dám thế không?!"
Cố Vân Lam nhìn thẳng vào các tu sĩ Nam Hoa Tông, ngẩng cao đầu chất vấn.
Khóe mắt liếc thấy Lạc Tương Tương chỉ biết run rẩy, không dám ngẩng mặt lên, liền biết nàng ta không dám.
"Còn nữa, Hỏa Viêm chân quân luôn miệng vu khống sư phụ ta là ma tu, các vị có dám đứng ra chịu trách nhiệm cho việc này không?"
Đôi mắt phượng của Cố Vân Lam bình thản, hoàn toàn không sợ hãi trước những cao thủ trước mặt có thể lấy mạng nàng chỉ bằng một cái vẫy tay.
"Lạc Tương Tương, chi bằng ngươi nói cho mọi người nghe xem, vừa rồi xung đột giữa chúng ta bắt nguồn từ đâu? Nếu là lỗi của ngươi, ngươi có dám đánh cược mạng sống như ta không? Còn ngài Hỏa Viêm chân quân, ngài thì sao?"