Chức Mưu Sĩ Này, Ta Không Làm Cũng Được!

Chương 11

Huống chi cũng không nhất thiết phải trèo tường. Biết đâu đêm khuya cả viện đều ngủ cả rồi, y có thể đường hoàng mà bước ra ngoài cũng nên?

Khương Sơn đang hài lòng ngắm mưa gió ngoài cửa sổ, tưởng tượng viễn cảnh trốn đi thật đẹp, quay người lại thì thấy giường chiếu đã được dọn sẵn gọn gàng. Trên bàn là cơm canh nóng hổi, bên chậu là nước ấm sạch sẽ, thậm chí còn có cả bộ y phục mới tinh đặt bên cạnh.

Đáng nói hơn, trên bộ y phục ấy còn treo một túi bạc căng phồng, Khương Sơn tò mò mở ra xem thử hừm! Là một túi đầy những hạt đậu vàng đậu bạc lấp lánh!

Nhìn qua cũng biết, Tấn Dương vương ít nhất cũng là một vị “đại vương hào phóng”, biết phát lương tử tế cho mưu sĩ dưới trướng. Nhưng Khương Sơn thở dài chủ thì nóng tính lại vô lý, dù có phát lương cao tới đâu thì cũng vô ích thôi!

Cho nên, vẫn là sớm chạy thì hơn. Đống đậu vàng bạc này, y cứ xem như “tiền bồi thường tinh thần” cho lần bị ép buộc xuất sơn này. Khương Sơn rất hài lòng.

Sau đó, y liếc mắt nhìn toàn bộ đồ đạc trong phòng, khẽ cười khinh một tiếng.

Quả nhiên, tên Đồ Thất kia không phải người thật thà gì cho cam. Thử hỏi có kẻ thật thà nào mà sắp xếp chu toàn được đến vậy?

Mà thôi, giờ thì ăn uống, tắm rửa, thay đồ đã. Nghỉ ngơi đủ rồi thì đêm nay mới có sức mà leo tường trốn.

Vì vậy, Khương Sơn trông có vẻ cực kỳ phối hợp, ngoan ngoãn ở lại trong viện mà Tấn Dương vương chuẩn bị cho y. Y thay y phục mới, đeo theo túi bạc, ăn hết cơm nước, còn ra chuồng tắm rửa chải chuốt cho con đại bạch lừa của mình, lại gắn thêm cả yên cương.

Thậm chí, y còn dành cả buổi chiều để đi chào hỏi bảy vị mưu sĩ còn lại trong viện. Dù trong số đó có ba kẻ nói chuyện châm chọc bóng gió, hai kẻ lạnh nhạt dửng dưng, còn một kẻ thì đóng cửa không tiếp y cũng không giận. Trái lại còn thong dong ngắm hoa cỏ trong phủ thành chủ, khen ngợi hết lời.

Ai nhìn vào cũng nghĩ rằng vị thiên hạ đệ nhất mưu sĩ này, tám phần là đã chuẩn bị yên vị dưới trướng Tấn Dương vương. Đám hạ nhân còn ríu rít bàn tán không ngớt, mong chờ xem ngày mai Khương tiên sinh sẽ hiến kế thần kỳ nào cho đại vương nữa đây!

Và rồi.

Đêm đến. Canh Tý. Mưa phùn lất phất.

Khương Sơn lén lút mở cửa chính gian phòng, nhìn sang phía tây.

Phòng tây cũng yên lặng hé ra một khe, ló ra cái đầu lừa đầy thông minh chính là Bạch Thông Minh.

Một người một lừa cùng nhìn về phía đông.

Phòng đông tối đen như mực, bên trong im phăng phắc, tựa như người trong đó đã chìm vào giấc ngủ sâu.

Khương Sơn nhếch môi cười, đuôi mắt cong cong lộ rõ đắc ý.

“Bạch Thông Minh, chúng ta đi thôi!”

Cả buổi chiều đủ để y dò xét xong bố cục toàn bộ viện mưu sĩ, thậm chí còn nắm sơ đồ gần hết phủ thành chủ. Y đã tìm ra hai cửa nhỏ không người trông coi, một đoạn tường thấp dễ leo ra ngoài.

Nếu vẫn không được y còn để mắt tới một cái lỗ chó cao tầm nửa thân người.

Khương Sơn giật nhẹ khóe miệng phì, cái đó y chắc chắn không dùng tới!

Trong lòng vô cùng khoái chí, y dắt lừa bước ra khỏi cổng viện và ngay lập tức nhìn thấy Đồ Thất đang đứng đó, vẻ mặt tươi cười ngây ngô.

“Khương tiểu tiên sinh. Trời tối sương lạnh, giờ này dắt lừa đi dạo là việc rất không nên làm.”

Khương Sơn: “… Chết tiệt.”

Bạch Thông Minh: “Áng~”

Ngươi đứng ở đây từ bao giờ thế? Hả? Hả?

Khương Sơn rầm một tiếng đóng sầm cửa lại, nghiến răng nghiến lợi trở về phòng.

Nhưng trước khi đi, y ghé sát vào tai con đại bạch lừa, ghé nhỏ một câu: “Gió to, ta chuồn trước. Ngươi tự nghĩ cách thoát ra ngoài, điểm hẹn cũ gặp nhau.”

Bạch Thông Minh đạp chân xuống đất một cái, tỏ ý hiểu rõ.

Sau đó Khương Sơn nhìn về phía Đồ Thất đang đứng giữa sân viện, mặt đầy cảnh giác: “Ta đi ngủ đây! Không được quấy rầy ta!”

Nửa canh giờ sau.

Khương Sơn lặng lẽ chui ra khỏi chăn, mở cửa sổ sau nhà, trực tiếp trèo ra ngoài suýt nữa trẹo chân.

May thay, lần này y không thấy Đồ Thất đứng chình ình dưới cửa sổ.

Y lập tức lao đi, nhắm tới một trong hai cửa nhỏ không người trông coi, nhân lúc đêm tối mà phóng thật nhanh!

Dọc theo bờ tường về hướng tây, đi một đoạn nữa là tới cổng phụ phía tây nam phủ thành chủ. Mà phía nam cổng phụ có một mảnh rừng nhỏ, trong đó có một cánh cửa hẹp bé tí xíu đó là lối mà hạ nhân lén ra ngoài mua đồ.

Ban đêm thường chẳng có ai canh giữ, chỉ khóa bằng then gài từ bên trong mà thôi.

Cửa góc đã ở ngay trước mắt, không một bóng người canh giữ, tự do như đang vẫy tay gọi y!

Khương Sơn mỉm cười, dỡ thanh gỗ chắn, đẩy cửa ra

Ngoài cửa, Đồ Thất đang đứng đó, vẫy tay chào y.

“Tiên sinh, đêm mưa lạnh lẽo, giờ này mà ra ngoài ngắm mưa là việc cực kỳ không nên.”

Khương Sơn: “…”

Âm hồn bất tán thật sự!

Nhưng hắn chưa chịu từ bỏ, sắc mặt nghiêm lại, đột nhiên ngẩng đầu chỉ trời hét lớn: “Kìa! Sao chổi!”

Đồ Thất giật mình, theo phản xạ ngẩng đầu nhìn lên trời.

Khương Sơn hừ lạnh, lập tức lao ra khỏi cửa, thi triển tốc độ chạy trốn nhanh nhất đời y!

Y từng cùng lão đầu bôn tẩu sơn hà mười mấy năm, rèn luyện ra một thân “thân pháp chuồn lẹ”, người thường nào đuổi kịp

Sau đó, Khương Sơn cảm thấy cổ áo sau của mình bị giật mạnh một cái!

“Gíi…!”

Sau lưng vang lên một tiếng thở dài.

“Tiểu tiên sinh, đắc tội rồi.”

Cánh tay rắn chắc nóng hầm hập vòng qua eo y, nhẹ nhàng nhấc bổng như thể y chẳng có trọng lượng

Y bị vác lên.

Vác! Lên! Như vác con lừa ấy!

“Tiên sinh, vòng eo của ngài thật sự là rất nhỏ.”

Khương Sơn: “???” Giả hổ, ngươi dám vô lễ đến mức này à?

“À, tại hạ lỡ lời, xin tiên sinh cứ coi như chưa nghe thấy.”

Khương Sơn: “Ha!”

“Tiên sinh, mặc dù ngài không muốn vì Tấn Dương vương mà bán mạng, mà tại hạ đây cũng thấy vị vương gia ấy đúng là đầu óc không thông, chỉ biết đánh nhau khoe cơ bắp, là tên ngốc chính hiệu.”