Chức Mưu Sĩ Này, Ta Không Làm Cũng Được!

Chương 10

Dưới ánh mắt ngày càng không tin nổi của Khương Sơn, Đồ Thất chân thành kết luận: “Cho nên tiểu tiên sinh, ta không sợ xui rủi, còn có thể bảo vệ ngài. Không cần tránh xa ta đâu, ngài còn có thể đến gần ta hơn ấy chứ.”

Khương Sơn nhìn hắn, một lúc sau chỉ cười một tiếng, vô cùng bất lực.

Nghe thử xem, đây là lời một kẻ “thành thật” có thể nói ra sao?

Tấn Dương vương mà có được nửa cái miệng lanh như tên này, y cũng chẳng đến nỗi phải tính chuyện nửa đêm dắt lừa bỏ trốn!

Đồ Thất vẫn tiếp tục cười hề hề: “Thôi ta đi sang phòng bên phải trong viện đây, ngài cứ yên tâm. Ta sẽ không làm phiền đâu, càng không để ngài gặp bất trắc gì cả.”

Nói xong, hắn quay lưng định dắt lừa đi. Khương Sơn nhìn bóng lưng cao lớn của hắn, do bị mưa dầm mà cơ bắp rõ mồn một dưới lớp áo ướt, cuối cùng cũng mở miệng trước khi hắn ra khỏi phòng: “Đồ Thất, tên đầy đủ của ngươi là gì?”

Đồ Thất ngoái đầu lại, vẻ mặt bất ngờ hiện rõ niềm vui, nụ cười bây giờ không còn ngu ngơ giả tạo nữa, mà là tự hào rạng rỡ thật sự: “Tiểu tiên sinh! Tại hạ họ Đồ Môn, tên Minh Quang.”

“Vì giỏi bắn liên hoàn thất tiễn nên còn gọi là Đồ Thất.”

“Ngài là người đầu tiên biết được họ tên đầy đủ của ta đó, sau này xin chỉ giáo nhiều hơn nha~”

Nói xong, hắn dắt lừa thong thả rời đi, ngay cả bóng lưng cũng đầy phơi phới.

Chỉ còn lại một mình Khương Sơn đứng tại chỗ, cả người đều có chút không ổn.

Tốt cho cái câu “đồ tận thiên hạ hiện minh quang”!

Cái tên này phối với cái gương mặt kia, hắn thể nào cũng tạo phản cho xem!

*

Khương Sơn lúc này trong lòng u ám vô cùng, y hối hận vì đã mở miệng hỏi cái câu kia...

Chỉ tiếc rằng lời đã ra khỏi miệng, âm đã vào tai, y có muốn quên cũng không quên nổi nữa.

Nhưng, không sao hết, không sao hết!

Khương Sơn tự an ủi mình y chỉ nghe được một cái tên dễ khiến người ta liên tưởng mà thôi, giống như Long Ngạo Thiên cũng chưa chắc có thể ngạo thiên, bánh “vợ” thì bên trong cũng chẳng có vợ, thuật xem tướng cũng đâu phải lúc nào cũng chuẩn!

Ngay cả cái tên thần côn sư phụ được xưng tụng là thiên hạ đệ nhất của y, khi bói ra y có “phượng mệnh mẫu nghi thiên hạ”, cũng từng phải gãi đầu ba lần mới miễn cưỡng tin được.

Cổ đại. Nam nhân. Phượng mệnh.

Cái này nghe còn hoang đường hơn cả chuyện thiên thạch từ trên trời rơi xuống đập trúng đại doanh địch mà tiêu diệt sạch!

Tuyệt đối không thể nào!

Nghĩ tới đây, Khương Sơn rốt cuộc cũng an tâm hơn nhiều. Ngoài cửa sổ mưa vẫn như trút nước, y đặt cái chăn bông to tổ bố lên giường, rồi đi đến cửa sổ, ngẩng đầu nhìn trời.

Tất nhiên lúc này không thể ngắm sao được.

Nhưng vẫn có thể dựa vào độ dày của mây đen trên trời, cùng với tốc độ gió mà phán đoán sơ lược tình hình thời tiết đêm nay ở thành Tấn Dương.

Tiện thể điểm danh hệ thống một cái.

Vì vậy, khi Đồ Thất lặng lẽ dẫn người tới đưa cơm và nước nóng, thì trông thấy một cảnh như vầy:

Khương tiên sinh đứng nơi cửa sổ, ngẩng đầu ngắm mưa rơi.

Mưa to làm ướt tà áo của y, nhưng y chỉ phẩy nhẹ tay là gạt đi. Gió lớn thổi loạn mái tóc đen dài, y vẫn điềm nhiên như không.

Đồ Thất ra hiệu cho đám hạ nhân, bọn họ lập tức đặt đồ xuống rồi len lén lui ra ngoài. Vừa ra khỏi sân viện, đã có người không nhịn được mà cất tiếng:

“Wow… Vừa rồi dáng vẻ Khương tiên sinh đứng ngắm mưa ở cửa sổ thật sự, thật sự đẹp đến lạ luôn!”

Đám hạ nhân vốn chẳng có chữ nghĩa gì cao xa để khen ngợi, bọn họ chỉ biết dùng một từ đơn giản nhất đẹp!

Còn Đồ Thất, nhìn thiếu niên áo xanh đứng lặng dưới màn mưa gió kia, bất chợt nhớ đến một câu thơ mà hắn từng trộm nghe phu tử đọc dưới cửa sổ thư đường:

[Mưa sương gột phấn, gió lay ngọc cành. Phong thái quân tử, hợp khắp nhân gian.]

Rõ ràng là thơ tả trúc, vậy mà phu tử cứ nói là đang nói về người.

Lúc ấy hắn còn không hiểu, nhưng giờ khắc này, ngay tại nơi đây bỗng nhiên hắn thấy trúc lay theo mưa gió, lay động lòng người.

“Đúng đúng, luôn cảm thấy Khương tiên sinh thật cao thâm khó lường, như thể có thể nhìn thấu những điều mà bọn ta không thấy được!”

“Khương tiểu tiên sinh mà! Chính là thiên hạ đệ nhất thần toán, khẩu xuất thành quyết, đệ nhất mưu sĩ đó! Nhất định là đang ngắm mưa suy nghĩ cách giúp đại vương chúng ta thống nhất thiên hạ!”

Đồ Thất nghe tới đây mới hồi thần, khẽ cười một tiếng.

Mặc dù Khương tiểu tiên sinh đúng là khiến người ta động lòng thật, nhưng hắn dám cá, chuyện mà người kia đang nghĩ đến giờ tuyệt đối không phải là mưu đồ giúp đại vương xưng bá thiên hạ đâu.

Không sai. Giờ phút này, vị “thiên hạ đệ nhất mưu sĩ cao thâm khó lường” kia đang nghiêm túc tính toán xem canh giờ nào trong đêm là thích hợp nhất để chuồn đi cho thuận lợi!

“Âm vân lay động, gió ngắn mà gấp, không kéo dài… Hiện tượng đối lưu mạnh sắp kết thúc, dự đoán từ canh Tý đêm nay đến sáng mai, mưa lớn sẽ chuyển thành mưa nhỏ. Có lẽ canh Tý là lúc mưa nhẹ nhất, rất thích hợp để trèo tường!”

[Tích phán đoán chính xác. Phát hiện ký danh quan trắc khí tượng thành công. Thời gian sống +1 ngày (hiện tại: 30 ngày). Năng lực quan sát khí hậu +1 (cấp độ hiện tại: Đại sư được mọi người tán thưởng). Xin ký chủ cố gắng hơn nữa, tiếp tục hoàn thiện hệ thống quan sát khí hậu! Nhắc nhở thân thiện: Trời mưa trèo tường dễ trượt chân, mà ký chủ thì đặc biệt dễ trượt chân.]

Khương Sơn trừng mắt lườm dòng chữ cuối cùng một cái.

Quả thật là nói toạc ra là hễ hắn trèo tường thì kiểu gì cũng trượt chân ngã còn gì! Nhưng so với việc bị trừ thời gian sống, thì ở lại làm việc dưới trướng cái tên đại vương kia còn kinh khủng hơn nhiều.

Một hai ngày thời gian sống thôi mà, trừ thì trừ!

...

Lời tác giả nói:

Đồ Thất: Người thành thật. Nhưng biết chạy, biết bắn, vác được lừa! Hiện vẫn FA!

Khương Sơn: Thành thật cái đầu ngươi ấy, nơi này không thể ở lâu!