Chức Mưu Sĩ Này, Ta Không Làm Cũng Được!

Chương 9

Triệu Đại Hùng mày rậm mắt to, tướng mạo đôn hậu thật sự. Hắn tuy đầu óc không nhanh nhạy, đạo lý cũng không rõ lắm, chỉ biết mù quáng theo người cho mình cơm ăn áo mặc, nhưng bản tính thì không xấu, cũng biết phân biệt thiện ác.

Với dân thường thời này không biết chữ chẳng được học hành gì mà nói, như vậy đã là tốt lắm rồi.

Thậm chí nhìn tướng, Triệu Đại Hùng sau này còn có thể hưởng phúc từ con cái, nhất là con gái.

“Hê hê, đó là chắc rồi! Ta Triệu Đại Hùng là người biết ơn báo đáp, trung nghĩa can đảm, phân biệt rõ tốt xấu! Sau này nhất định sẽ làm đại tướng quân cho mà xem!”

“À phải, ta đói bụng rồi, phải về thăm vợ con ta đây. Khương tiểu tiên sinh cũng nghỉ ngơi cho tốt nha!”

Nghe tới đây, mắt Khương Sơn sáng rỡ, lập tức chạy ra mở cổng viện tiễn khách.

“Đi đi đi, các ngươi về hết đi thăm vợ con đi! Ta ở đây tự lo liệu được, không cần người hầu kẻ hạ gì đâu, đông người rối rắm lắm.”

Quan trọng là không tiện cho ta leo tường chạy trốn ban đêm.

Vừa nói xong, y liền nghe thấy tiếng cười ha hả của Triệu Đại Hùng cùng ba tên tráng hán còn lại.

Khương Sơn: “?”

“Ha ha ha ha! Khương tiểu tiên sinh nói sai rồi, bốn đứa ta thì về thăm vợ con được đó, nhưng Lão Thất thì không được nha ha ha ha! Hắn là thằng độc thân chưa có mảnh tình vắt vai đó! Theo đại vương cũng nửa năm rồi, mà vẫn chưa vớ được một người vợ nào hết ha ha ha!”

Khương Sơn: “…”

Lão Thất nãy giờ vẫn im ru giả chết: “…”

“Còn nữa, Khương tiểu tiên sinh có thể không cần nữ nhân, cũng không cần hạ nhân. Nhưng không thể không cần Lão Thất đâu! Trước đó Tống tiên sinh còn nói, Khương tiểu tiên sinh mới tới kiểu gì cũng xem thường đám võ phu như bọn ta, không chịu dốc sức hiến kế, nên phải cử người canh chừng ngăn không cho ngươi chuồn mất!”

“Lão Thất là người chạy nhanh nhất trong quân Tấn Dương chúng ta, lại chưa có vợ nên không cần về nhà. Có hắn trông chừng ngươi thì chạy đằng trời! Cho nên hắn sẽ ở luôn trong viện này với ngươi đó.”

Khương Sơn người đã vạch sẵn ba tuyến đường chuồn êm trong đầu: “…”

Y quay đầu nhìn “con sói đội lốt husky” bên cạnh kẻ giờ đây đã lộ ra khí thế tồn tại áp đảo toàn viện nụ cười trên mặt dần tắt ngấm.

Tốt lắm. Tống tiên sinh kia bị ta giành mất chỗ ở là đáng đời.

Còn tên Lão Thất này đúng là âm hồn bất tán!

Cái âm hồn bất tán ấy còn nặn ra một nụ cười “thành khẩn giả trân” nhìn y: “Tiểu tiên sinh yên tâm. Ta chỉ trông chừng ngươi thôi, sẽ không làm gì đâu.”

Khương Sơn: “Ha!”

Bên ngoài, đám Triệu Đại Hùng cười càng to hơn: “Khương tiểu tiên sinh yên tâm, Lão Thất là người thật thà nhất trong các thống lĩnh của quân ta đó, thường ngày chỉ biết tựa cây ngẩn người, lén đếm bạc. Nếu không nhờ chạy nhanh, khỏe mạnh, bắn cưỡi đều giỏi, lại được huynh đệ tụi ta bảo kê thì hắn đâu có leo lên được làm thống lĩnh!”

“Cho nên hắn tuyệt đối không bắt nạt ngươi đâu! Cùng lắm là nếu ngươi muốn chạy trốn, hắn sẽ làm như với con lừa kia, vác ngươi trở lại thôi ha ha ha!”

Trong lòng Khương Sơn thầm cười khẩy, các ngươi đúng là một đám đầu to não bé! Nếu hắn đã được công nhận là nhanh, khỏe, giỏi cưỡi bắn, còn keo kiệt giấu tiền kỹ, thì hắn căn bản đâu cần các ngươi bảo kê! Đừng nói là ngẩn người, kể cả có là đại ngu chỉ biết chảy nước dãi thì cũng được trọng dụng cả thôi!

Hắn rõ ràng là lười chẳng buồn nói chuyện với đám ngốc các ngươi!

Vậy mà đám ngốc đó còn tưởng là mình đang “chăm sóc” huynh đệ.

Khó khăn lắm mới tống được bốn tên đại ngốc ấy ra khỏi viện, thế giới của Khương Sơn cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại.

Vừa quay đầu, liền thấy ngay “người thành thật” Đồ Thất.

Khương Sơn tặc lưỡi một tiếng.

Đối phương lại cười khờ khạo mở lời: “Tiểu tiên sinh, giờ mưa lớn gió lạnh, ngài vào nhà nghỉ ngơi rửa mặt thay y phục trước đi? Ta dắt con lừa đến chuồng bên cạnh cho.”

Khương Sơn nhướng mày, lắc đầu: “Không cần! Dắt Bạch Thông Minh vào gian phòng bên trái viện là được. Nó bị dầm mưa suốt cả đường, ta phải lau khô cho nó.” Thuận tiện bàn bạc kế hoạch chạy trốn ban đêm luôn.

“Còn ngươi...”

Đồ Thất vẫn cười hiền lành với y.

“Ngươi đừng bám theo ta, cũng đừng đến quá gần. Ta quen sống một mình, người khác mà ở gần quá sẽ khiến ta ngứa ngáy, khó chịu. Hơn nữa ta mang theo lời nguyền, ai ở gần ta đều gặp xui cả.”

“Tối qua cái hố to giữa đường, ban ngày cành cây bị gió thổi rơi vào xe ấy, ngươi thấy rồi chứ? Hai lần ta với phu xe suýt bị thương đấy. Vì sự an toàn của ngươi, nên cách xa ta một chút.”

Đồ Thất chớp mắt: “Không sao đâu, tiểu tiên sinh. Ta từng nghe danh ngài rồi. Ngài mang khí vận thống nhất thiên hạ, mưu lược vô song, ai cũng nói hồng nhan bạc mệnh, trời ghen kẻ tài, ông trời quan tâm ngài nhiều hơn một chút cũng là chuyện thường.”

Khương Sơn nhướn cao mày.

“Vả lại...” Đồ Thất đột ngột tiến sát về phía Khương Sơn, lúc y còn chưa kịp phản ứng thì bị hắn ta ôm chặt lấy!

Trong khoảnh khắc, hơi thở nóng rực và l*иg ngực rắn chắc dính sát vào người khiến Khương Sơn không chỉ là nhướn mày nữa toàn thân y muốn dựng hết lông lên rồi!

“í a! í a!!”

“Ngươi làm gì đó?”

Giữa tiếng lừa kêu và tiếng người hét, Đồ Thất nhanh chóng lui về sau vài bước, trên mặt lại hiện lên nụ cười ngu ngơ vô tội: “Dán dán với tiểu tiên sinh một cái, biết đâu ta sẽ thông minh hơn. Mấy người Đại Hùng toàn nói ta đần độn ngốc nghếch.”

Khương Sơn: “Ha!”

“Huống chi từ nhỏ ta đã mạng cứng, cả nhà mắc bệnh chỉ mình ta sống sót, cả thôn bị đói bỏ chạy hết còn ta thì gặm vỏ cây vẫn không chết. Sói trong núi tha ta đi cũng không ăn thịt, còn đánh nhau với một con hổ bệnh, nhờ vậy ta kiếm được một bộ da sói và da hổ để qua mùa đông.”