Cuối cùng, Khương Sơn vẫn tạm thời lưu lại ở thành Tấn Dương.
Dù gì thì ngoài trời cũng mưa như trút, đường sá lầy lội khó đi, mà y lại bị năm tên tráng hán bám riết “hộ tống” đi nghỉ ngơi, thật sự là không còn sức mà kháng cự nữa, con lừa của y vẫn còn đang bị tên Đồ Thất kia vác trên vai! Tên này đúng là một thân khí lực y như lừa.
May mà Tấn Dương vương muốn mời y làm mưu sĩ chứ không phải bắt y làm nô tài, nên cũng không quá bạc đãi. Y thậm chí còn được sắp xếp cho ở một tiểu viện tốt nhất trong khu mưu sĩ.
Tuy rằng lúc vào ở, y quấn một cái chăn bông to tổ bố, bị người ta khiêng theo con đại bạch lừa mà đi, khiến toàn bộ đám mưu sĩ trong viện trợn tròn mắt nhìn chằm chằm, thậm chí có một vị mưu sĩ còn thò đầu ra từ sân bên cạnh, chẳng hề khách sáo mà phun ra một tiếng hừ lạnh.
Nhưng y chẳng thèm để tâm. Thứ nhất, bị người ta ghen tị là chuyện thường tình. Huống hồ y còn là một “vạn niên lão đại”, ba tuổi đã đứng đầu bảng mưu sĩ thiên hạ. Ai mà chẳng muốn kéo y xuống thay mình lên ngồi?
Chỉ cần tối nay y dắt theo Bạch Thông Minh cao chạy xa bay, tìm cái rừng nhỏ không ai biết dựng lại một căn lều tranh, là cuộc đời y lại yên ổn như xưa!
Y bị Triệu Đại Hùng cùng mấy người “hộ tống” vào phòng tốt nhất ở chính giữa viện.
“Tiên sinh cứ ở đây nhé! Hê hê, đây là tiểu viện tốt nhất mà đại vương đích thân đuổi Tống tiên sinh ra để nhường lại cho Khương tiểu tiên sinh đó!”
Khương Sơn: “...”
Hay thật. Y đại khái cũng đoán ra cái lão vừa hừ lạnh lúc nãy là ai rồi.
“Hê hê hê, đại vương tốt ghê chưa?” Triệu Đại Hùng vẫn cười hề hề hỏi y.
Khương Sơn cười gượng: “Tốt, tốt lắm.”
Tốt đến nỗi khiến y hoài nghi cái đầu óc của Tấn Dương vương rốt cuộc vận hành thế nào mà lại có thể chiếm cứ thành Tấn Dương, trở thành bá chủ đất Tấn?
Triệu Đại Hùng vẫn cười ngu ngu: “Cho nên ta mới nói theo đại vương thì có thịt ăn mà! So với lều tranh của tiên sinh thì chỗ này không phải ngon lành hơn à? Tiên sinh cứ yên tâm nghỉ ngơi đi, sẽ có hạ nhân mang cơm nước đến tận nơi.”
“À! Ta suýt quên, tiên sinh nếu có gì cần thì cứ nói với đám hạ nhân trong viện, bọn họ đều rất ngoan ngoãn nghe lời!”
“Nếu tiên sinh muốn người hầu hạ hay nữ nhân gì đó, cũng có thể chọn ngay trong viện. Ai được tiên sinh chọn nhất định đều vui mừng khôn xiết, tiên sinh thích ai thì cứ bảo họ đến hầu hạ!”
Khương Sơn nheo mắt lại.
“Dễ vậy sao? Nhưng ta là người rất kén chọn, không chọn thì thôi, chọn là phải chọn loại vừa xinh đẹp vừa thông minh vừa khỏe mạnh. Giống như con Bạch của ta đây này.”
Nói rồi y lườm Đồ Thất một cái, vỗ vỗ cổ con đại bạch lừa đang đứng nép ra xa sau khi bị vác hai lần.
Năm tên tráng hán đồng loạt nhìn về phía con lừa lông trắng toát ấy, Triệu Đại Hùng trầm trồ: “Khương tiểu tiên sinh đúng là biết nuôi, con lừa này quả thật hiếm có. Ta từng thấy nhiều lừa rồi, nhưng con trắng muốt lại khỏe đẹp thế này thì đúng là lần đầu tiên.”
“Nó cũng có thể gọi là thiên lý lừa trong giới lừa đó nhỉ?”
Bạch Thông Minh lập tức vểnh đầu lên, “y ngang” một tiếng đáp lại, ý bảo: Ngươi, cái gã to xác, cũng có con mắt đấy!
Khương Sơn cười cười: “Vậy nên mấy người trong viện, ta nhìn chẳng vừa mắt ai cả.”
Triệu Đại Hùng lại chẳng có vẻ gì là khó xử: “Hê hê, tiên sinh yêu cầu cao là đúng rồi! Nếu không ưng ai trong viện thì cứ đi tìm đại quản sự! Đại quản sự là đường huynh của đại vương, cũng là phó thống lĩnh của quân Tấn Dương. Giờ đang quản cả thành này đấy, nhất định sẽ giúp tiên sinh tìm được mỹ nhân đẹp nhất, người hầu nghe lời nhất!”
Khương Sơn nhíu mày rồi lại thả lỏng, y nhìn Triệu Đại Hùng vẫn đang tươi cười hớn hở: “Ồ? Vị đại quản sự ấy lợi hại vậy sao? Ta muốn mỹ nhân kiểu gì cũng có à? Nhưng ta nhớ phủ thành chủ đâu có nhiều nữ nhân gì mấy đâu?”
Triệu Đại Hùng lại cười hề hề: “Đại quản sự có cách của đại quản sự mà! Dù sao Khương tiểu tiên sinh không cần lo!”
Khương Sơn nhếch mép cười: “Ngươi không nói, ta cũng đoán ra rồi. Dù gì thì thành Tấn Dương này là địa bàn của đại vương, đại vương muốn kiểu gì chẳng được, cứ túm thẳng ngoài đường về là xong chuyện.”
Triệu Đại Hùng trợn tròn mắt, đập tay cái bốp: “Hê hê! Khương tiểu tiên sinh quả nhiên thông minh! Đúng là như vậy luôn! Có điều chúng ta không phải ‘bắt’ đâu nhé. Người mà đại quản sự tìm đều là họ tự nguyện hết đó!”
“Theo đại vương thì có thịt ăn, lại có bạc xài, ai mà không muốn theo chứ? Ta cũng là tự nguyện theo đại vương mà! Hồi xưa ta ngày nào cũng đói meo, còn bị người mắng là thùng cơm. Giờ thì ta có vợ rồi nha!”
Ánh mắt Khương Sơn lập tức trầm xuống, lạnh như băng: “Ngươi nói xem vợ ngươi cũng là đại quản sự ‘tìm’ đến à?”
Triệu Đại Hùng gãi đầu, rồi lại sờ sờ cái lưng bị Lão Thất bóp hồi nãy, lắc đầu thật thà: “Không phải. Vợ ta là ta tự tìm được đó! Hồi đó có cường đạo gϊếŧ cha mẹ vợ ta, còn muốn gϊếŧ luôn con gái hai tuổi của nàng. Cái đó ta nhịn không nổi, liền gϊếŧ luôn tên cường đạo đó. Thế là nàng cứ đòi theo ta mãi.”
“Hê hê, giờ vợ ta lại đang có bầu nữa! Con gái lớn của ta thì béo trắng tròn!”
Khương Sơn khóe miệng co giật, suýt nữa không kịp tiêu hóa mớ quan hệ gia đình rối như tơ vò kia.
“Vậy ra vợ ngươi là một quả phụ có con nhỏ?”
Triệu Đại Hùng ưỡn ngực tự hào: “Là một quả phụ xinh đẹp có con nhỏ!”
Hắn cũng chọn người đẹp đấy nhé!
Khương Sơn gật đầu, ánh lạnh trong mắt vơi đi chút ít, hiếm khi lộ ra vẻ thưởng thức, nhìn vị hán tử to xác trước mặt: “Ừm. Hãy đối xử tốt với vợ ngươi, nuôi dạy con cho đàng hoàng. Sau này ngươi sẽ có phúc hưởng.”