Cảm xúc của Khương Sơn tiếp tục tụt -1 -1 -1 -1, sau đó y nghe được yêu cầu đầu tiên từ vị Tấn Dương Vương to cao vạm vỡ ấy.
“Vậy thì, Khương tiên sinh, ngài xem lúc nào có thể thi triển thần thông, giúp bổn vương đoạt thiên hạ trong vòng một năm, à không, tốt nhất là tám tháng thì xong!”
Khương Sơn: “.”
Khương Sơn nặn ra một nụ cười giả trân đến đau lòng, rồi lặng lẽ cúi đầu, cuộn mình trong chăn bông dày.
Thần thánh cái đầu nhà ngươi ấy, tính tình hơi nóng, lời nói hơi thẳng, yêu cầu hơi cao!
Y vừa bị đám đại hán cõng suốt một ngày trong mưa gió, mới đặt chân tới nơi còn chưa kịp uống chén trà nóng, chưa thay y phục, chưa có chỗ nghỉ chân. Vậy mà mở miệng ra đã hỏi làm sao để trong một năm bình định thiên hạ.
Đây chẳng khác gì bảo y hái một đám mây ngũ sắc đen kịt từ trên trời xuống cả!
Ngươi sao không lên trời luôn đi?
Khương Sơn hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn vị Tấn Dương Vương Triệu Quảng: “Đại vương, hiện nay thiên hạ quần hùng tranh bá, chỉ riêng trong địa phận Tấn châu đã có ba thế lực có danh tiếng, có thực lực. Ngài cũng biết điều đó chứ?”
Triệu Quảng đứng chắp tay, từ trên cao cúi nhìn Khương Sơn, cười khà một tiếng, phất tay áo rộng: “Tất nhiên bản vương biết! Nhưng hai tên kia đều không phải đối thủ của bản vương. Thế nên, Khương tiên sinh, khi nào thì ngài thể hiện thần thông đây?”
Khóe miệng Khương Sơn co giật, cố gắng nhẫn nhịn, tiếp tục khuyên nhủ: “Đại vương, ngoài Tấn châu, phía đông có Từ châu, đông nam là Dương châu, Kinh châu, phía tây nam là Ích châu, tây bắc là Lương châu, đâu đâu cũng có hùng tài đại lược, kẻ xưng vương hiệu bá. Ngài cũng biết rồi chứ?”
Triệu Quảng lập tức cau mày, giọng nghiêm lại, đôi tay to như quạt hương bồ phất mạnh thêm lần nữa: “Chính vì vậy nên bản vương mới dốc hết tiền bạc nhân lực đi tìm tiên sinh! Thiên hạ đồn rằng ai có được Khương tiên sinh thì có được thiên hạ. Vậy nên tiên sinh, khi nào bắt đầu giúp bản vương diệt sạch loạn thần tặc tử đây?”
Khương Sơn: “…”
#¥&%¥!%@*!!
Y trừng mắt nhìn Triệu Quảng, muốn từ đôi mắt kia tìm ra chút tự nhận thức tối thiểu.
Kết quả, đối phương tràn đầy tự tin, khí thế bức người, chẳng hề nao núng, mà ngược lại còn nhìn y với ánh mắt như thể đang chất vấn: “Còn không mau ra tay? Ngươi tính làm khó bản vương hả?”
Khương Sơn ôm tim trong chăn, thầm rêи ɾỉ.
Xác nhận qua ánh mắt đây là một đại vương tự kỷ mãn cấp, bướng bỉnh ngoan cố, chẳng biết tự lượng sức mình.
Người này tuyệt đối không phải minh chủ của ta.
Nhưng hiện tại, y đang ở sai địa điểm, bị một đám tráng hán sai lầm bao vây, trước mặt là một vị đại vương có tính tình hơi cục súc.
Khương Sơn không nghi ngờ gì, nếu bây giờ y dám bỏ chạy thì sinh nhật mười tám sẽ thành ngày giỗ của y.
Khương Sơn cúi đầu hít sâu, tự an ủi bản thân.
Làm xã súc mà, ai chưa từng gặp phải cái loại sếp đầu đất này chứ? Nín nhịn vài ngày thôi mà. Ta còn có thể cưỡi Bạch Thông Minh bỏ trốn bất cứ lúc nào!
Thế nên khi ngẩng đầu lên lần nữa, y đã trở lại với nụ cười ôn hòa và cực kỳ giả tạo: “Đại vương, lời đồn bên ngoài thật sự hơi bị thổi phồng. Thực ra tại hạ không có cái bản lĩnh ‘một kế định thiên hạ’ gì đâu. Chỉ là một kẻ đọc sách tầm thường, chẳng qua sống ẩn cư thôi.”
Cho nên đừng truyền lời, đừng nghe đồn nữa, tha cho một tên phú nhị đại ẩn cư cầu sống như ta, được không?
Triệu Quảng cúi xuống nhìn y, đột nhiên nhoẻn miệng cười: “Thật sao?”
Khương Sơn nghĩ hay rồi, chắc thuyết phục được tên này rồi!
Kết quả Triệu Quảng đột ngột thu lại nụ cười: “Ta không tin.”
Khương Sơn: “…”
“Chắc là Khương tiên sinh xuất thân thế gia vọng tộc, mắt cao hơn đầu, không coi trọng ta, một kẻ phàm phu từng làm sơn tặc như ta. Nhưng không sao. Tiên sinh cứ ở lại phủ Tấn Dương vài hôm, tận mắt xem thực lực quân ta, ta tin rằng không bao lâu nữa, tiên sinh sẽ tự nguyện phò tá bản vương thống nhất thiên hạ.”
Khương Sơn: “…”
Khương Sơn suýt nữa ngất xỉu tại chỗ. Y giơ tay muốn túm lấy tay áo Triệu Quảng, nghẹn ngào.
Đại vương! Đừng tin lời đồn! Chúng ta thật sự không hợp!
Ta cũng thật sự không biết gọi thiên thạch rơi từ trời xuống đâu!!!”
*
Tác giả có lời muốn nói:
Khương Sơn: Chúng ta thật sự không hợp! Dưa hái xanh không ngọt đâu, Đại vương!
Triệu Quảng: Nhưng nó giải khát! Mau giúp ta diệt sạch thiên hạ trong một năm đi!
Tu Tú (hệ thống): Việc này ngươi không làm được. Nhưng ta làm được.