Chức Mưu Sĩ Này, Ta Không Làm Cũng Được!

Chương 6

Khương Sơn bám cửa xe, cùng con đại bạch lừa nhà mình mắt to trừng mắt nhỏ.

Khương Sơn: “... Haiz. Bạch Thông Minh à.”

Con lừa trắng Bạch Thông Minh, đang bị vác trên vai, bốn chân cứng đờ như khúc gỗ: “... I a.”

Chủ nhân à, ván này khó lật, lừa cũng hết cách rồi. Thật đúng là “Bạch Thông Minh” chỉ trên danh nghĩa.

Và thế là “Thiên hạ đệ nhất mưu sĩ” rốt cuộc cũng chính thức xuất sơn vào đúng đêm sinh nhật mười tám tuổi của mình, mở ra sự nghiệp xã súc mưu sĩ đầy máu và nước mắt trong định mệnh.

Còn vị Tấn Dương Vương đang chiếm cứ đất Tấn phía đông cũng sẽ trở thành vị đại vương đầu tiên mà y từng phò tá.

Nghe tiếng mưa bên ngoài ngày một lớn, Khương Sơn thở dài, lẩm bẩm: “Thôi vậy, thứ đã định trước thì có trốn cũng không thoát. Chắc đây chính là số mệnh của thiên mệnh chi tử.”

“... Mong rằng vị Tấn Dương Vương này là người biết làm sếp tốt.” Trả lương đầy đủ, bao cơm bao ở, không ra yêu cầu phi lý, thế thì y vẫn có thể cố gắng chịu đựng mà sống tiếp được.

Dù sao thì giờ thiên hạ loạn lạc trùng trùng, nếu thật có thể sớm ngày kết thúc thời thế phân tranh, coi như cũng là chuyện tốt vậy.

Trong lúc Khương Sơn đang cố tự trấn an mình, thì giọng của Triệu Đại Hùng tiếng như sấm rền lại xuyên qua màn mưa vang vọng vào xe: “Khương tiểu tiên sinh! Đại vương nhà ta cái gì cũng tốt, chỉ là tính hơi nóng, nói chuyện hơi thẳng, yêu cầu hơi cao. Chốc nữa gặp mặt, mong tiên sinh… Ờ… Nhiều nhiều bao dung một chút nha!”

“Nhưng mà đại vương rất hào phóng với người bên cạnh đó! Chỉ cần ngài biết nghe lời, có ích, là sẽ được ăn ngon uống ngon, trái ôm phải ấp!”

Mỗi một câu Triệu Đại Hùng nói, lông mày Khương Sơn lại nhíu thêm một chút.

Tới lúc nghe tới ăn ngon uống ngon, trái ôm phải ấp, lông mày y đã quặp lại thành hình chữ X, mặt mày thì nhăn nhúm như bánh bao hấp bị bóp dẹp.

Hừm.

Nghe kiểu này… Vị đại vương này hình như không dễ hầu hạ lắm.

Một tia dự cảm chẳng lành âm thầm dâng lên trong lòng y.

*

Ngày hôm sau, giờ Thân một khắc, ba giờ mười lăm chiều.

Khương Sơn rốt cuộc cũng tới được Tấn Dương thành, dưới hộ tống nhiệt tình của đám đại hán, hình tượng có phần tả tơi không nhẹ.

Dù sao thì cũng là thiên mệnh chi tử, đi đêm mưa gió cả đêm không vấp váp mới là lạ. Y chẳng qua chỉ rớt xuống một cái hố ven đường, suýt nữa bị cành cây to do gió lớn quật trúng cổ.

Chà chà. Thời gian sống -2 ngày.

Từ nơi ở ẩn trong rừng của Khương Sơn đến thành Tấn Dương khoảng chừng một trăm dặm, nhưng khi bước chân vào cổng thành, hệ thống lập tức hiển thị chính xác… 111.1 dặm.

Đây cũng là chức năng thực dụng duy nhất của hệ thống khí tượng. Bất kỳ nơi nào Khương Sơn từng đi qua đều sẽ được hệ thống lưu lại thành bản đồ.

Vì vậy, đi theo Phong Bất Trắc rong ruổi mười ba năm, Khương Sơn cũng đã vô tình trở thành người duy nhất trong thế giới này sở hữu bản đồ thực địa chi tiết và đầy đủ nhất.

Trước đây, y từng tới Tấn Dương thành vài lần, chỉ là chưa từng đi bằng con đường từ núi về tới đây. Dù sao, thành gần núi nhất vốn là Cẩm Thành, y đâu cần lặn lội đi xa?

Chỉ là hiện tại nhìn thành Tấn Dương lại thấy khác xưa khá nhiều. Có lẽ do mưa lớn, nên thành vắng vẻ, không còn khí thế phồn hoa của một phủ thành nữa.

“Khương tiểu tiên sinh! Được gặp ngài, thật là vinh hạnh!”

Cỗ xe dừng lại trong mưa, suy nghĩ của Khương Sơn bị một tiếng hô đầy khí lực cắt ngang.

“Thiên hạ ai ai cũng muốn có Khương tiên sinh phò tá, không ngờ cuối cùng lại bị Tấn Dương Triệu Quảng ta giành được! Ha ha ha ha ha! Quả nhiên thiên mệnh tại ta!”

Trong tiếng cười như sấm ấy, Khương Sơn quấn chặt chăn bông, bước xuống xe, đối diện với vị chủ nhân thật sự của thành Tấn Dương, Tấn Dương Vương Triệu Quảng.

Một đại hán còn cao to, cường tráng hơn cả Triệu Đại Hùng, mà thời cổ đại thế này đã đạt đến mức siêu hạng võ phu.

Gương mặt của Triệu Quảng cũng hung hãn không kém: Lông mày rậm rối dựng ngược, mắt tròn như chuông đồng, mũi lớn nhưng không cao, râu ria xồm xoàm, làn da ngăm đen, cơ bắp cuồn cuộn.

Đích thị là gương mặt của kẻ hiếu chiến.

Hơn nữa, chỉ nhìn ánh mắt, nét mặt, điệu bộ, Khương Sơn lập tức cảm nhận đây tuyệt đối không phải kiểu “Nóng nảy một tí, nói thẳng một chút, yêu cầu hơi cao” như lời người ta rỉ tai đâu!