Tuy không học hành bài bản về thuật xem tướng, bói toán, nhưng Khương Sơn dù gì cũng đã theo chân thiên hạ đệ nhất thần toán suốt mười ba năm. Dù là cá mặn trong lớp đặc biệt, thì cũng vẫn là cá mặn lớp đặc biệt, y ra đường dựng sạp xem tướng, lừa người còn trơn tru hơn cả thầy bói thông thường!
Huống hồ người trước mặt y tên "Lão Thất" kia, ngoài đôi mắt sói ra, còn sở hữu những nét tướng tiêu chuẩn như lông mày cao, tai rộng, xương phục tê nhô cao. Chỉ cần lật sách tướng số, người mới học cũng có thể phán ngay một câu: "Kẻ này tiền đồ vô lượng, khí chất đế vương!"
Thế mà giờ đây, kẻ mang tướng mạo bất phàm ấy lại đang cụp mắt cụp mày, nét mặt ngây ngô, cả thân hình cũng cố ý thả lỏng, ra vẻ vô hại, lặng lẽ đứng một bên như một tráng sĩ bình thường không chút nổi bật.
Nếu vừa rồi Khương Sơn không bất ngờ ló đầu ra khiến hắn giật mình, lại thêm bản thân có khả năng nhìn rõ trong đêm tối, thì chắc giờ y vẫn chưa nhận ra bản chất thật sự của “Lão Thất”.
Khóe môi Khương Sơn giật giật.
Người tốt nhà ai lại lén lút như chó rình xương thế kia chứ?
Trong cái đám đại hán mặt mũi thành thật kia, chỉ có hắn là một con sói giả dạng ngốc nghếch!
Có thể ánh mắt Khương Sơn nhìn quá sắc bén, Lão Thất bị y nhìn đến mức phải ngẩng đầu lên.
Ánh mắt chạm nhau, Lão Thất hết sức chân thành gãi gãi đầu: “Khương tiểu tiên sinh, ngài nhìn ta như vậy làm gì vậy? A, phải chăng ngài đoán ra được ta là người chạy nhanh nhất trong bọn nên muốn ta cõng ngài à?”
Khương Sơn: “…”
Phì.
Cõng ông nội ngươi ấy. Cứ tiếp tục giả vờ đi.
Còn nữa, ta không cần ai cõng hết, làm ơn thả ta xuống!
“Ê ê Khương tiểu tiên sinh, ngài đừng nhìn Lão Thất nữa nha! Hắn tuy chạy nhanh, nhưng người không được chắc thịt như ta đâu! Hắn lại còn xương cứng nữa chứ, không thoải mái đâu nha! Không bằng để Lão Hùng ta cõng, vừa dày thịt lại ấm áp dễ chịu!”
Triệu Đại Hùng nghe Lão Thất nói xong thì sốt ruột như kiến bò chảo nóng, đập thùm thụp vào ngực mình.
Cõng được “Thiên hạ đệ nhất mưu sĩ” là chuyện vô cùng vinh dự! Có thể khoe suốt ba tháng! Đời nào hắn chịu nhường cơ hội ngàn vàng này cho ai khác?
Khương Sơn bị đập ngực làm chấn động, sắc mặt cũng cứng đờ: “Vấn đề không phải ai thịt dày hay ai chạy nhanh…”
Triệu Đại Hùng: “Ôi dào, Khương tiểu tiên sinh đừng câu nệ! Chúng ta xuất phát thôi! A ha ha, ta suýt quên! Tiên sinh không cần đi bộ đâu, chúng ta có mang xa giá hẳn hoi tới rước ngài đấy! Quân sư còn căn dặn phải lễ, lễ, lễ độ ngài đàng hoàng nữa!”
Ánh mắt Lão Thất dưới màn đêm hơi lóe lên, mà Khương Sơn vốn bị vác như bao tải lập tức hiểu ra lời kia có nghĩa gì: "Chiêu hiền đãi sĩ."
Rồi y cả người lẫn chăn bị nhét vào chiếc xa mã sang trọng.
Mông vừa tiếp đất trên ván xe, Khương Sơn phì cười vì tức.
Tuyệt thật đấy. Chiêu hiền đãi sĩ kiểu gì mà ba rưỡi sáng phá cửa xông vào, quấn chăn bắt người? Tấn Dương vương các ngươi giỏi lắm!
“... Con lừa! Đem con bạch lừa của ta theo!”
Khương Sơn níu lấy cửa xe, giữa cơn mưa gào lên lời kháng nghị cuối cùng trong tuyệt vọng.
“Lão Thất! Ngươi chạy nhanh, mau đi dắt con lừa của tiên sinh đi!” Triệu Đại Hùng hào sảng phân công, Lão Thất tuy cái gì cũng thua hắn, nhưng là huynh đệ chí cốt!
Vậy nên hắn cõng Khương tiểu tiên sinh, còn Lão Thất đi dắt lừa.
Hoàn hảo.
Nửa khắc sau Triệu Đại Hùng cùng một đám hán tử trừng mắt nhìn cảnh tượng trước mắt.
Một con đại bạch lừa “Ì òng ì òng” hí vang trên vai, Lão Thất đầu tóc rối loạn, mặt đơ như tượng, cõng lừa mà về.
Triệu Đại Hùng: “…”
Đám hán tử: “…”
“Lão Thất, ta bảo ngươi dắt lừa.” Không phải cõng!
Lão Thất hít sâu một hơi, khuôn mặt vốn giả vờ vô hại cũng hơi sắp sụp rồi: “Dắt không nổi. Lừa cứng đầu, không chịu đi.”
Chẳng những không chịu đi, hắn mới bước vào chuồng đã bị con bạch lừa kia hí lên đầy khinh bỉ, sau đó quay mông về phía hắn, suýt nữa đá hắn văng ra ngoài.
Dáng vẻ rõ ràng là: "Có bản lĩnh thì ngươi tới mà dắt!"
Lão Thất hoàn toàn không nghi ngờ đây là ý đồ gây khó dễ của Khương tiểu tiên sinh. Đổi thành người khác, chắc phải giằng co với con lừa này ít nhất nửa canh giờ.
Nhưng hắn khác.
Lừa không chịu đi? Không sao.
Cõng luôn là xong, giống hệt như cõng chủ của nó vậy.
Đồ Thất khẽ cong môi rồi lập tức thu lại.