Khương Sơn: “???” Giả hổ, ngươi không giả vờ nữa à? Dám mắng thẳng ông chủ luôn cơ à?
“Nhưng hiện giờ, cả ta và tiên sinh đều đang trong thế lực của Tấn Dương vương. Tại hạ không muốn đối địch với tiên sinh, nhưng vẫn phải nghe lệnh hành sự. Ít nhất thì không thể để tiên sinh trốn thoát khi tại hạ đang chịu trách nhiệm canh giữ.”
“Nên xin tiên sinh đừng làm khó ta.”
Nói rồi, Đồ Thất nhẹ nhàng nhún vai, làm Khương Sơn trên vai hắn xóc lên một cái: “Đồ Thất xin cảm ơn tiên sinh đã thông cảm trước.”
Khương Sơn: “…”
Ngươi tỏ lòng cảm ơn bằng cách vác ta quay về hang ổ kẻ địch á?
Khương Sơn nghiến răng ken két: “Nếu ngươi cũng biết Tấn Dương vương không phải minh chủ, thì sao còn chưa chạy?”
Đồ Thất suy nghĩ một chút, rồi đáp lại một cách vô cùng thành khẩn: “Bởi vì Triệu Quảng trời sinh thần lực, lại không dễ cảm thấy đau. Giờ ta đánh không lại hắn.”
Khương Sơn: “.” Ờ, nghe cũng rất có lý.
“Vả lại, tuy Triệu Quảng cứng đầu bảo thủ, lại tàn bạo gϊếŧ người không gớm tay, nhưng hiện giờ hắn có tiền, có lương, quân đội hùng mạnh. Theo hắn ít nhất còn hơn theo Lý Trường Thắng hay Long Bá Thiên.”
Khương Sơn lại rơi vào trầm mặc.
Lý Trường Thắng, Long Bá Thiên hai thế lực khởi nghĩa khác ở Tấn Châu. Lý Trường Thắng dựa vào gia tộc họ Lý, cố thủ hai thành Lý Cẩm và Doanh Xuyên. Bản thân hắn giỏi quản lý nội chính, nhưng lại không có tướng lĩnh thiện chiến, chẳng khác gì một con cừu béo không có răng sớm muộn cũng bị nuốt trọn.
Còn Long Bá Thiên thì cũng là phỉ xuất thân như Triệu Quảng, chỉ khác là hắn như phiên bản thu nhỏ của Triệu Quảng. Cũng biết đánh trận, nhưng danh tiếng, thế lực và binh lực đều kém xa. Giờ đang chiếm núi Thăng Long dễ thủ khó công.
Không trách Triệu Quảng từng nói hai tên đó đều là “một búa là nổ sọ”.
Mẹ nó, nói đi nói lại dường như đi theo Triệu Quảng đúng là lựa chọn tốt nhất ở Tấn Châu hiện nay.
Không! Không được!
Khương Sơn lắc đầu lia lịa trên vai Đồ Thất. Lựa chọn tối ưu rõ ràng phải là quy ẩn sơn lâm, chờ ngày thiên hạ thái bình rồi mới xuất hiện!
Làm một con cá mặn không tốt sao? Cớ gì phải đi tìm cho mình một lão chủ?
Nhưng ngay lúc đó, Khương Sơn cũng phát hiện ra một chi tiết đáng khai thác trong lời nói vừa rồi của Đồ Thất. Y lập tức chống tay lên vai người kia, thò đầu ra phía trước, đối mặt trực diện với đôi mắt sắc lạnh như sói dưới đêm tối ấy.
“Ờm…”
Ánh mắt mang theo hàn ý kia khựng lại một thoáng, rồi như tuyết tan đầu xuân, cong cong mềm mại, nụ cười bất giác lộ ra.
“Tiên sinh có điều gì muốn nói không?”
Khương Sơn bị cái dáng vẻ chẳng hề che giấu mà lại còn đầy thiện ý kia làm cho mềm lòng, cũng thoáng thả lỏng theo: “Ây, hay là ngươi theo ta chạy luôn đi? Đánh không lại người ta thì chạy là được chứ gì. Ngươi chẳng phải là người chạy nhanh nhất dưới trướng Tấn Dương vương à?”
Đồ Thất cười khẽ, rồi quả quyết lắc đầu: “Không được.”
“Sao lại không được? Những năm qua ta cũng có chút tích cóp, có thể cho ngươi bạc để ngươi ăn no mặc ấm sống an ổn mà.”
Đồ Thất vẫn lắc đầu: “Ta thống lĩnh bảy mươi tám huynh đệ, đều là vào sinh ra tử mà thành. Nếu ta chạy rồi, bọn họ tất sẽ bị liên lụy, thậm chí có thể mất mạng.”
Khương Sơn hơi nhíu mày, trong lòng âm thầm tính toán kho bạc nhỏ của mình, rồi nghiêm túc nâng giá: “Khụ, tại hạ cũng không phải chỉ có chút ít… Huynh đệ của ngươi, ta cũng có thể bao nuôi toàn bộ, lo ăn lo mặc chu đáo cả đời.”
Đồ Thất phá lên cười: “Tiên sinh nói ‘chút ít tích cóp’ nghe ra lại không hề ‘chút ít’ nha.”
Khương Sơn cười khiêm tốn, chẳng phủ nhận câu nào.
Ngay sau đó, y liền thấy con “giả cẩu trung thành, thật lang độc miệng” kia lắc đầu vẻ đầy cảm khái: “Thực ra, huynh đệ chết sống với ta thì cũng không phải vấn đề lớn. Dù sao, chết cũng không phải ta chết.”
Khương Sơn: “Hả?”
“Chủ yếu là tại hạ bụng dạ hơi nhỏ.”
Khương Sơn: “Hả??”
“Không chịu được có người ở trên ta.”
Khi nói ra lời này, ánh mắt của Đồ Môn Minh Quang nhìn thẳng về phía phủ thành chủ Tấn Dương, bên môi nhếch lên một nụ cười lạnh thấu xương trong màn đêm: “Trong ba tháng, ta tất sẽ chém hắn ngã ngựa giữa chiến trường.”
Khương Sơn: “… Sáu!”
*
“Tiểu tiên sinh, ‘sáu’ có ý nghĩa gì đặc biệt chăng?”
Khương Sơn trợn trắng mắt, đẩy thẳng Đồ Thất ra ngoài cửa: “Có nghĩa là ngươi rất ‘sáu’, thậm chí là ‘lão sáu’ luôn đấy!”
Đồ Thất bị nhốt ngoài cửa: “Ờm, vậy thì ‘rất sáu’ và ‘lão sáu’ nghĩa là sao?”
Khương Sơn gào lên trong phòng: “Là bảo ngươi cút đi ngủ ngay lập tức đó!”
Đã đến mức Đồ Thất cũng chẳng thèm đóng giả làm người thật thà ngơ ngác nữa, thì Khương Sơn cũng không cần tiếp tục giữ hình tượng gì của cái gọi là “thiên hạ đệ nhất mưu sĩ” cả.
Hai người đều mang chút phản xương trong người, chẳng có ý định ở lại “công ty” Tấn Dương vương lâu dài, vậy nên cũng coi như là kiểu “đồng nghiệp chân chính” có thể cùng nhau chửi sếp, không cần đấu đá nhau.
Mà đồng nghiệp chân chính thì không nên ngáng chân nhau.
Ít nhất trong thời gian Đồ Thất còn được giao nhiệm vụ canh chừng y, thì y cứ tạm ở lại thành Tấn Dương mà “hòa mình” sống qua ngày cũng được.
Mà đã quyết định ở lại, việc đầu tiên cần suy nghĩ là ngày mai làm sao để hiến kế.
Triệu Quảng đã đợi một ngày, ngày mai chắc chắn sẽ tiếp tục tới đòi y bày mưu tính kế bình định thiên hạ. Tuy y chỉ định qua loa sống tạm vài hôm, nhưng Triệu Quảng là kẻ nóng tính, lại bá đạo. Hôm nay nói không có kế, ngày mai nói không nghĩ ra, thì e rằng ngày kia sẽ bị “không nghĩ ra” thật luôn.
Cho nên ngày mai vẫn phải làm ra vẻ chút, giữ lấy mặt mũi cho “thiên hạ đệ nhất mưu sĩ”.
Khương Sơn nghĩ tới đây liền không nhịn được mà thở dài, danh tiếng quả thực là món nợ khó gánh.