Mục Bắc Trần hầu sau một hồi tức giận, lòng cũng đã nguôi ngoai phần nào. Hắn đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ đang mơn trớn cơ bụng mình của Độc Cô Nam Yên, thanh âm bất giác trầm xuống.
“Việc Hoàng hậu làm lần này, tuy nói là để giữ cho hậu cung yên ổn, nhưng suy cho cùng thì thủ đoạn có phần tàn nhẫn. Sau này làm việc vẫn nên tránh hành động quá cảm tính như vậy.”
Tuy lời nói trách móc, nhưng trong ánh mắt hắn không còn vẻ lạnh lùng như trước, ngược lại lại nhuốm chút lưu luyến, dịu dàng.
Bất chợt, Độc Cô Nam Yên kề sát tai Mục Bắc Trần, nhẹ nhàng cắn vào vành tai hắn, giọng nàng uyển chuyển mê hoặc:
“Bệ hạ, thần thϊếp... có đẹp không?”
Nói xong, nàng lùi lại mấy bước, dáng điệu tựa hồ ly tinh, ánh mắt vừa kɧıêυ ҡɧí©ɧ, vừa tràn ngập mị ý. Mái tóc ướt dán lên da thịt trắng ngần làm tăng thêm vài phần phong tình. Nàng lặng lẽ nhìn chằm chằm Mục Bắc Trần không rời.
Mục Bắc Trần bị nàng trêu đùa, trong lòng ngứa ngáy khó nhịn, ánh mắt bừng bừng ngọn lửa tìиɧ ɖu͙©.
Hắn khàn giọng nói: “Hoàng hậu của trẫm, dù chẳng tô son điểm phấn, cũng đã tuyệt sắc khuynh thành. Lại đây... cho trẫm nhìn kỹ một lát.”
Nam Yên khúc khích cười, làm nũng: “Bệ hạ tới bắt thần thϊếp đi... nếu bắt được, thần thϊếp mặc người định đoạt.”
Dứt lời, nàng uyển chuyển rảo bước về phía hồ nước, không quên ngoái đầu ném lại một ánh mắt dụ hoặc mê người.
Mục Bắc Trần khóe môi khẽ nhếch, nở cười cưng chiều: “Khi nào hoàng hậu biến thành tiểu yêu tinh rồi? Trẫm đến đây...”
Nói xong, liền đuổi theo Nam Yên. Trong chốc lát, nước suối nóng văng khắp nơi, tiếng cười tiếng nói hòa quyện giữa làn hơi nước ấm áp, tạo nên một bức họa diễm tình giữa cung thành lạnh lẽo.
“Bệ hạ, người thật đáng ghét...”
“Hoàng hậu, để trẫm nhìn kỹ nàng một chút.”
“Bệ hạ, gọi thần thϊếp là Nam Yên có được không?”
“Nam Yên, tiểu yêu tinh, để trẫm yêu thương nàng thật nhiều”
...
Sau cuộc ân ái mặn nồng, Độc Cô Nam Yên nằm nghiêng trên giường, lặng yên ngắm nhìn dung nhan tuấn mỹ của Mục Bắc Trần trong giấc ngủ say.
Khóe môi nàng khẽ cong cong môi: “Quả nhiên, ân sủng chốn cung đình không phải từ trên trời rơi xuống, mà là phải tự tay đoạt lấy.”
Trước kia nàng chỉ biết giữ phận làm hậu, an phận thủ thường, kết quả lại thì sao? Hậu cung đầy rẫy dối trá, nếu chỉ biết nhún nhường, át sẽ bị chèn ép đến diệt thân.
Hôm nay, nàng thẳng tay trừng trị hai phi tần, đáng lý phải bị giáng tội, song nhờ biến hóa khôn khéo, không những thoát khỏi trách phạt, lại còn giành thêm ân sủng từ bệ hạ.
Nhưng hậu cung biến hóa khôn lường, để giữ được sự sủng ái này, nàng cần phải càng thêm khôn ngoan, dè dặt từng bước.
Nam Yên khe khẽ thở dài, rồi khép mắt nghỉ ngơi.