Càn Thanh cung.
Uyển Nhi vội vã bước vào, báo tin cho Thục phi: “Nương nương, Hoàng thượng đêm nay nghỉ lại Phượng Nghi cung.”
Thục phi vốn đang ung dung chăm sóc móng tay, nghe thấy lời này thì tay bỗng run lên, suýt nữa cắt trúng da, trên mặt đầy vẻ không thể tin nổi.
Hôm nay trong cung có yến tiệc, nàng lấy cớ bị bệnh nên không tham dự, nhưng chuyện Hoàng hậu nổi điên trong yến tiệc và ra tay tàn sát đã lan truyền khắp hậu cung, ai ai cũng biết.
Nàng thật vất vả mới nắm được sai lầm của Hoàng hậu, nghĩ rằng dù không thể nhân cơ hội này phế bỏ Hoàng hậu, thì ít nhất cũng có thể đè ép một phen, tạo cơ hội cho mình tiến thân.
Thế nhưng lúc này Hoàng thượng lại nghỉ lại ở Phượng Nghi cung, việc này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của nàng.
Thục phi nhíu mày, trong ánh mắt lộ rõ vẻ ghen ghét không cam lòng.
Phụ thân nàng là đại thần nhất phẩm trong triều, vì vậy nàng mới có gan không tham dự cung yến. Nàng không thèm để Hoàng hậu trong mắt, cũng là nhờ thế lực của phụ thân.
Thục phi tức giận ném mạnh cái hộ giáp đang cầm trong tay xuống đất.
“Rốt cuộc chuyện này là sao? Hoàng hậu hôm nay làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy, sao Hoàng thượng còn ở lại qua đêm chỗ nàng ta?”
Uyển Nhi vội vàng bước lên nhặt chiếc hộ giáp, cẩn thận đặt lên bàn.
“Xin nương nương bớt giận, nô tỳ cũng thấy chuyện này rất kỳ lạ. Có lẽ Hoàng thượng vì tình xưa nghĩa cũ, hoặc có thể Hoàng hậu đã nói gì đó trước mặt Hoàng thượng. Nhưng đúng là hôm nay Hoàng hậu đã khác xưa rất nhiều, cả tính cách lẫn cách hành xử đều thay đổi hoàn toàn. Nếu không phải dung mạo không đổi, nô tỳ còn nghi ngờ Hoàng hậu đã bị người khác giả mạo.”
Thục phi hừ lạnh một tiếng, trong ánh mắt hiện lên vẻ nham hiểm.
“Hừ, bổn cung tuyệt đối sẽ không để yên chuyện này. Ngôi vị Hoàng hậu sớm muộn gì cũng sẽ là của ta.”
---
Phù Dung Điện.
Vương Chiêu Nghi siết chặt chiếc vòng tay làm từ chu sa, trong ánh mắt thoáng hiện một tia lạnh lẽo âm hiểm.
Hành động tàn nhẫn không kiêng nể ai của Hoàng hậu hôm nay khiến nàng rùng mình, trong lòng không khỏi cảnh giác cao độ với vị Hoàng hậu bề ngoài dịu dàng nhưng bên trong lại vô cùng độc đoán này.
Tuy Hoàng hậu mới chỉ vào cung nửa năm, thế lực vẫn còn yếu, nhưng nếu sau này sinh được con, thì trong hậu cung này con trai của nàng còn có thể có được địa vị gì?
Nàng không ngừng vuốt ve chiếc vòng tay, những toan tính trong lòng càng lúc càng rõ ràng.
Nàng thầm nghĩ, nếu có thể tìm cách để Hoàng hậu đeo chiếc vòng tay này, dựa vào độc tính của chu sa, thì dù sau này Hoàng hậu có mang thai, cũng tuyệt đối không thể giữ được thai nhi.
Đến lúc đó, con trai của nàng sẽ có cơ hội thể hiện tài năng. Và nàng có thể ngồi hưởng lợi, từng bước đẩy con trai lên ngôi vị tối cao, tận hưởng sự tôn vinh trong chốn hậu cung.
Nghĩ đến đây, Vương Chiêu Nghi không khỏi bật cười.
“Ha ha ha ha ha...”
---
Ngày hôm sau, giờ Mẹo.
Chiếc long bào thêu chỉ vàng lấp lánh khoác lên người Mục Bắc Trần, càng làm tôn lên vẻ cao quý và uy nghi của hắn.
Hắn mày kiếm mắt sáng, đôi môi mỏng khẽ cong lên, nhẹ nhàng nâng cằm nhỏ của Độc Cô Nam Yên, ánh mắt ngập tràn vẻ trêu chọc.
“Nam Yên tiểu yêu tinh, tối qua nàng hầu hạ trẫm rất vừa ý. Tối nay trẫm lại đến chỗ nàng.” Nói xong, hắn rảo bước rời khỏi tẩm điện.
Độc Cô Nam Yên lập tức quỳ gối hành lễ, dáng vẻ mềm mại uyển chuyển.
“Cung tiễn bệ hạ.”
Tiểu thái giám Tiểu Lý Tử đi theo sau Hoàng đế Mục Bắc Trần, bước nhanh vài bước đầy lanh lợi. Khi đi ngang qua chỗ Độc Cô Nam Yên, hắn liếc nhìn nàng một cách kín đáo, rồi lập tức đuổi theo Hoàng đế, cùng biến mất sau cánh cửa tẩm điện.
Trong tẩm điện, Độc Cô Nam Yên chậm rãi đứng dậy, quay sang đại cung nữ Lưu Ly phân phó: “Giúp bổn cung thay y phục.”
Sau khi rửa mặt, chải đầu và trang điểm xong, Độc Cô Nam Yên khoác lên mình bộ phượng bào màu vàng rực rỡ, họa tiết mẫu đơn vẽ trên áo sống động như thật, đầy vẻ sang trọng .
Trên đầu nàng, châu ngọc đan xen, bộ diêu khẽ lay động, càng làm gương mặt nàng như hoa đào nở, ánh mắt long lanh như làn nước mùa thu.
Chẳng qua sau khi trọng sinh, vẻ đẹp của nàng lại càng thêm quyến rũ...
Có thể nói là vô cùng tuyệt sắc!
Độc Cô Nam Yên, trước đây vào cung với gia thế hiển hách.
Phụ thân nàng là Trấn Nam Đại Tướng quân!
Mẫu thân là Chính Tam phẩm cáo mệnh phu nhân!
Đáng tiếc, khi nàng vừa vào cung làm Hoàng hậu không lâu, phụ thân liền chết trận sa trường. Mẫu thân vì thương tâm liền theo phụ thân mà đi.
Toàn bộ gia tộc Độc Cô chỉ còn lại Độc Cô Nam Yên và đệ đệ Độc Cô Hạc, người đã được Độc Cô gia tộc nhận nuôi từ nhỏ và cùng nàng sống nương tựa lẫn nhau.
Trước khi vào cung, Độc Cô Nam Yên đã được mẫu thân dạy bảo là phải kiềm chế bản thân, thận trọng từ lời nói đến hành động. Chính vì thế, trong hậu cung, nàng luôn nhường nhịn nên rất hay bị các phi tần ức hϊếp.
Nhưng lần này, nàng thầm thề, trong hậu cung này, nàng nhất định sẽ trở thành người thống trị duy nhất.
Mặc dù gia tộc Độc Cô đã suy tàn, nhưng lần này, nàng quyết tâm dùng chính mưu lược của mình để thay đổi tình thế trong cung đình, một lần nữa xây dựng lại một thế lực hùng mạnh.
Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết!