Độc Cô Nam Yên bước tới bàn trang điểm, ngồi xuống, nhìn Lưu Li qua gương, nhẹ giọng: “Ngươi lại đây.”
Lưu Li vội vàng bước đến bên cạnh.
“Giúp bổn cung họa một lớp trang điểm nhìn như chưa son phấn mà vẫn mỹ lệ tuyệt trần, tinh xảo, khéo léo đến từng chi tiết. Phải làm cho thật khéo, chớ khiến bổn cung thất vọng.”
Lưu Li cúi đầu lĩnh mệnh: “Nô tỳ tuân chỉ, sẽ dốc toàn tâm toàn ý vì nương nương họa ra dung nhan như ý.”
Một nén nhang sau, trong gương hiện ra Độc Cô Nam Yên trang nhã, tưởng chừng mộc mạc, nhưng lại ẩn giấu sắc sảo đến mê người. Khóe môi nàng cong nhẹ, hài lòng gật đầu:
“Không tồi. Chính là như thế.”
---
Phượng Loan Trì – suối nước nóng trong cung.
Độc Cô Nam Yên chậm rãi cởi bỏ y phục, mái tóc đen buông dài như suối, không mang trang sức, mặt mộc thanh khiết nổi bật giữa làn hơi nước mờ ảo, khiến người nhìn không khỏi động tâm.
Đúng vào lúc ấy, Hoàng đế Mục Bắc Trần nổi trận lôi đình, sắc mặt giận dữ, bước nhanh tới, hàn khí toát ra từ thân thể lạnh buốt tận xương, trong khoảnh khắc đã phá vỡ sự tĩnh lặng nơi suối nước nóng.
Ánh mắt đầy phẫn nộ, nhìn chằm chằm vào Độc Cô Nam Yên đang ở giữa hồ, cất cao giọng chất vấn:
“Hoàng hậu của Trẫm hôm nay sao lại đại khai sát giới như vậy? Liên tiếp gϊếŧ Lệ Quý phi và Tiêu phi, lá gan nàng cũng lớn thật đấy!”
Độc Cô Nam Yên chẳng buồn ngẩng đầu, tay chỉ nhẹ vọc nước, điềm nhiên nói: “Bệ hạ, thϊếp từ từ kể rõ, trước hãy để thϊếp hầu ngài tắm gội.”
Nàng thong thả tiến đến, tự tay cởϊ áσ Hoàng thượng, rồi dìu chàng xuống suối.
Mục Bắc Trần nhìn nàng không điểm phấn son mà vẫn đẹp đến mê hồn, cảm giác trong lòng dấy lên bất an, như thể người trước mặt chẳng còn là Hoàng hậu xưa kia nữa.
Độc Cô Nam Yên mỉm cười nhạt, trong mắt thoáng hiện tia giảo hoạt. Tay nàng khẽ lướt qua cơ bụng hắn, giọng ngọt như mật:
“Bệ hạ, thϊếp ngày thường vốn tính nhu hòa, dễ bề thương nghị, nên mới để các phi tần khác được thể lấn át, khinh nhờn thϊếp như thế. Như Lệ Quý Phi kia lại dám ngang nhiên ngồi vào phượng vị của thϊếp, coi thường cung quy, thật là đáng gϊếŧ. Tiêu phi, thϊếp chỉ là đem chút rượu ban thưởng, ai dè nàng uống xong liền đâm đầu vào tường, dọa thϊếp một phen thất kinh, Bệ hạ chẳng lẽ cho là thϊếp làm sai sao?”
Nói đoạn, nàng ngẩng đầu, đôi mắt sáng như nước chăm chú nhìn hắn. Ngón tay mềm mại vẫn nhẹ nhàng, như có như không, vẽ từng vòng nơi cơ bụng rắn chắc khiến Mục Bắc Trần tâm trí như bị quấn chặt, không biết là tức giận hay say mê.
Một màn dịu dàng lẳng lặng ấy khiến tim Mục Bắc Trần nhộn nhạo khó tả. Trong lòng chợt sinh cảm giác khác thường – Hoàng hậu đoan trang thuở nào, nay như hóa thành một người khác, quyến rũ, khiến người khác không thể nhìn thấu.